"Cô bớt ở đây mà diễn kịch đi, Xu Xu là con của tôi, tôi sẽ không đưa con bé cho bất cứ kẻ nào, cô muốn làm mẹ nuôi, cô tốt nhất nên dẹp bỏ ý nghĩ đó đi." - Tần San lửa giận ngút trời, ước gì đem gương mặt Bạch Giai Ninh đạp xuống đất.
Bạch Giai Ninh mừng rỡ trong lòng, quả nhiên cô ta đoán không sai, hai người này vẫn chưa chính thức hòa hảo, xem ra Tần San vẫn luôn đơn thuần như vậy, một mực tin tưởng lời cô ta nói, coi Lăng Mặc Hàn đi tìm cô ta chính là vì đứa bé.
Ha ha, rất tốt! Bạch Giai Ninh liền nhanh có thể chia rẽ bọn họ, cô cảm giấc giấc mộng hào môn của cô lại dâng lên, vị trí Lăng phu nhân kia chính là của cô ta, cô ta sẽ không để Tần San có cơ hội quay lại.
Tần San hung hăng trừng mắt Bạch Giai Ninh, quay trở lại bàn làm việc.
Bạch Giai Ninh, đây là cô ta bịa chuyện hay là Lăng Mặc Hàn muốn cô ta nói lại.
Khuôn mặt tự tin và kiêu hãnh của Bạch Giai Ninh cùng với vẻ ôn nhu trìu mến của Lăng Mặc Hàn trong khoảng t thời gian này chồng lên nhau trước mắt cô.
Cô không thể phân rõ được đến cùng trong hai người họ là ai đang diễn trò.
Sáng sớm hôm sau, Tần San hoang mang một đêm nghi ngờ cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Trên các trang tin tức giải trí và tạp chí lớn đều đưa tin tổng giám đốc Lăng thị cùng diễn viên nổi tiếng nối lại tình cũ được đồn đoán sôi nổi. Hình ảnh Bạch Giai Ninh xuất nhập Lăng thị của Lăng Mặc Hàn xuất hiện đầu trang của những tin tức giải trí lớn.
Một ít phóng viên chuyên nghiệp còn lật lại tin tức năm năm trước Bạch Giai Ninh tuyên bố vì tình yêu trở về, và nam chính trong tin tức kia rốt cuộc cũng đã nối trên mặt nước.
Tần San nhìn chăm chăm vào tin tức, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Lăng Mặc Hàn dùng mỹ nam khổ nhục kế diễn đúng là xuất sắc, cô còn chút nữa liền buông lỏng cảnh giác, Xu Xu chút nữa đều bị cướp đi.
Thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn độc ác hệt như trước kia, mặc dù cách làm có chút đặc biệt, nhưng chính là không đặt được mục đích quyết không chừa thủ đoạn chính là phong cách của anh ta.
Nhớ đến mấy ngày trước cô và Lăng Mặc Hàn ầm ĩ một trận, sau đó anh ta liền không xuất hiện
Lăng Mặc Hàn thật sự rất yêu Bạch Giai Ninh và đã dùng mọi thủ đoạn vì cô ta, tại sao cô lại ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Lăng Mặc Hàn thật sự sẽ yêu mình.
"Trừ khi tôi chết, ai cũng không thể cướp Xu Xu khỏi tôi."
….
Hôm đó Tần San ngồi xe của ba Tần sau khi tan ca, Lăng Mặc Hàn đi đón Tần Sna như thường lệ nhưng không đón được cô, cho xe lái về Tần gia.
Bước vào cổng nhà, Lăng Mặc Hàn nhìn thấy Tần San đang cùng Xu Xu chơi ngoài sân, trong rất hòa hợp.
Xu Xu nhìn thấy Lăng Mặc Hàn liền vội vàng nhào tới, Lăng Mặc Hàn bế Xu Xu lên, tiến tới ngồi bên cạnh Tần San với nụ cười trên môi: "Sao em lại về rồi."
Nhìn thấy Lăng Mặc Thần đang ôm lấy Xu Xu, Tần San không khỏi có chút bất an. Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, lại nghĩ đến bộ mặt thật của Lăng Mặc Thần, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu.
Lăng Mặc Hàn biết lần trước đã làm tổn thương Tần San, cho nên hôm nay muốn đến cầu hòa.
Tần San lạnh lùng liếc anh một cái, ôm lấy Xu Xu về phía mình rồi bước đi vào nhà không nói một lời.
"Mẹ ơi, con muốn chơi cùng chú." - Xu Xu không biết làm sao chỉ có thể phồng mặt làm nũng.
"Con vào phòng xem truyện tranh trước đi, một lát mẹ sẽ vào cùng con." - Tần San kiên quyết đóng cửa lại.
"Em sao vậy? Ai chọc giận em?" - Lăng Mặc Hàn cảm thấy có gì đó không ổn liền thu lại nụ cười.
Trước kia dù Tần San có tức giận đến cỡ nào cô cũng sẽ không ngăn cản Lăng Mặc Hàn thân cận với con gái, nhưng hành vi hôm nay của cô rất là bất bình thường.
Tần San liếc anh một cái, cao giọng nói: "Lăng tổng, ngài không phảo rất bận sao? Còn đang mặc vest, ngày nào cũng đến đây xum xoe, không mệt sao, đây là muốn đổi phong cách sao?"
Trong mắt Lăng Mặc Hàn hiện lên vẻ tìm tòi, nữ nhân thật sự là quá khó đoán, cuối cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ là do chuyện hôm trước?
"San San, trong công việc của em có gì không vui à? Nếu không thích thì đi làm bên cạnh anh?" - Lăng Mặc Hàn hạ thấp giọng, cẩn thận dò hỏi.
"Tôi chỉ là một thường dân, không dám làm phiền đến Lăng tổng nhọc lòng. Tần gia chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không chứa nổi Đại Phật như ngài, ngài nhanh chóng trở về đi." - Tần San nói một cách chanh chua.
Lăng Mặc Hàn nhíu chặt lông mày, anh phát hiện tâm tình cô không tốt, anh nghe thấy trong câu nói của cô đầy sự châm chọc, nhưng anh đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?
"San San, chuyện lần trước anh xin lỗi em, là anh không để ý đến cảm xúc của em, anh xin lỗi."
Lăng Mặc Hàn vừa nói xong, Xu Xu liền mở cửa bước ra ngoài: "Mẹ, con muốn chơi với chú, không muốn ở trong phòng một mình."
Tần San bị con gái chọc đến tâm phiền ý loạn, cô hết sức muốn trốn tránh còn không phải là vì con bé sao. Đứa trẻ này bình thường rất thông minh, tại sao lúc này không biết nhìn sắc mặt một chút, làm sao lại không hiểu được khổ tâm của mẹ con bé.
Trong tâm trí cô một mực quanh quẩn lời nói của Bạch Giai Ninh, cảm xúc không khỏi không thể khống chế được, nổi giận hét lên: "Con đứa nhỏ này làm sao vậy? Nói con vào phòng liền vào phòng, sao lại không nghe lời hả?"
Nói xong, Tần San kéo Xu Xu vào phòng, sau đó bộp một tiếng lại đóng cửa phòng.
Xu Xu bị thái độ của Tần San hù dọa, không ngừng dùng tay đập cửa, miệng lớn tiếng khóc thét lên.
Lăng Mặc Hàn nghe con gái khóc đến mức tan nát cõi lòng, trái tim siết chặt, nhíu mày nói: "San San, em tức giận cái gì hãy trút giận lên anh, con bé con nhỏ, con bé vô tôi."
Tần San nghe lời này, đưa mắt liếc Lăng Mặc Hàn, không chút lưu tình nào nói: "Con là của tôi, tôi mang nặng đẻ đau, tôi nuôi bốn năm, tôi biết dạy con bé thế nào, không cần đến anh ở đây khoa tay múa chân."
Cô còn chưa có đồng ý cho anh ta làm ba của con cô, anh ta liền ở đây muốn chỉ cô cách dạy dỗ con cái, anh ta đang cho rằng anh ta là cái thá gì.