“Chờ... chờ chút, tôi còn chưa quyết định, vả lại, tôi còn chưa nói chuyện này với Xu Xu.” - Trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tâm lý, Tần San tranh thủ thời gian cản lại.
Cho dù là hiện tại, cô cũng không muốn cùng Lăng Mặc Hàn có bất cứ quan hệ gì, cũng là muốn sớm thoát khỏi Lăng Mặc Hàn, nhưng cô xác nhận những lời Lăng Mặc Hàn nói đều có lý, cô không thể chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình mà mặc kệ tương lai của Xu Xu.
“San San, anh hy vọng em có một quyết định đúng đắn.” - Lăng Mặc Hàn nói xong liền đứng lên đi lên lầu.
Anh muốn theo đuổi lại Tần San một lần nữa nên chỉ có thể dùng Xu Xu để dụ dỗ Tần San quay về với anh.
Tất cả những gì anh làm trước đây đều sai, anh chỉ muốn theo đuổi lại cô thật tốt.
Tần San ngồi trên giường, liếc nhìn bức ảnh cưới của cô và Lăng Mặc Hàn, bọn họ không có bất cứ bức ảnh chung nào ngoài bức ảnh cưới này, hốc mắt của cô không khỏi ướt át, nước mắt từng viên rơi xuống trên màn hình điện thoại.
Cô vẫn luôn thích Lăng Mặc Hàn, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, nhưng trái tim của cô đã bị tổn thương trong ba năm, cô thật sự sợ hãi, cô không muốn giẫm lại vết xe đổ.
Vậy mà Lăng Mặc Hàn lại xuất hiện trước mặt cô, xuất hiện trước mặt Xu Xu. Dù cô có đối với Xu Xu rất tốt, nhưng con bé vẫn cần tình yêu của ba, nhưng cô vẫn sợ hãi tiếp tục dây dưa với Lăng Mặc Hàn.
Lăng Mặc Hàn, anh đang làm cái quái gì vậy?
Tần San bình tĩnh lại, cất điện thoại di động đi xuống lầu tìm Xu Xu. Con bé đối với khu vườn đầy hoa cỏ lưu luyến không rời, Tần San liền hứa nơi ở mới sẽ có vườn hoa lớn hơn, hoa cỏ cũng nhiều hơn thì Xu Xu liền thích thú không có ý kiến gì nữa, hứng thú nhanh chóng đi thu dọn hành lý của mình.
Cứ như vậy, hai mẹ con rời xa thành phố đã năm năm, quay trở về nhà.
Vì vấn đề học tập của Tần Xu, Tần San mặc dù đồng ý quay về thành phố nhưng vẫn không quay về Lăng gia, nhất quyết không có chút thương lượng.
Lăng Mặc Hàn mười phần bất đắc dĩ, đành phải tự an ủi mình, giúp hai mẹ con sắp xếp hành lý xong, đứng ở cửa ra vào nhìn rất lâu, sau đó mới lưu luyến không muốn rời đi.
Tần San quay về Tần gia, đến Tần thị đi làm, sinh hoạt trở nên bận rộn, Xu Xu cũng được Lăng Mặc Hàn tìm được một nhà trẻ rất tốt, không có mấy ngày liền hòa mình cùng các bạn trong lớp.
Hai mẹ con trải qua cuộc sống bình yên và bận rộn nhưng không ai là bận rộn bằng Lăng Mặc Hàn.
Năm năm qua, anh thường làm việc cả ngày, ban đêm cùng người đi xả giao, hoặc là họp cả đêm, mỗi lần không uống đến say khướt liền không quay về.
Mà bây giờ, vẫn như cũ đi làm đúng giờ, nhưng chưa tan làm, Lăng Mặc Hàn liên lái xe đi đến Tần thị đón Tần San tan ca về Tần gia, sau đó liền kiếm đủ lý do ở lại lâu hơn.
Ngay cả xưng hô với ba mẹ Tần cũng thay đổi, miệng gọi càng ngày càng ngọt, một câu ba vợ, hai câu mẹ vợ khiến ba mẹ Tần cũng nhanh mềm lòng.
Mặc dù trước kia rất là tức giận Lăng Mặc Hàn đối với con gái không tốt, nhưng bây giờ, ba mẹ Tần cũng nhìn ra Lăng Mặc Hàn đã thay đổi và hối hận, cũng liền không muốn so đo chuyện trước kia.
Tần San mỗi lần xuống lầu đều nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Mặc Hàn đang kiên nhẫn đánh cờ cùng ba cô, nhưng mỗi lần cô đều làm như không nhìn thấy, lại bỏ lên lầu.
Lần này Lăng Mặc Hàn đi theo cô lên lầu, ngay khi cô muốn đóng cửa phòng liền ngăn lại mà chen vào.
“Anh làm gì, mau ra ngoài.”
Tần San dùng sức muốn đẩy Lăng Mặc Hàn ra ngoài, nhưng Lăng Mặc Hàn
thừa dịp cô không chú ý, một tay nắm lấy cổ tay cô đè xuống giường.
“San San, cho anh một cơ hội, cho anh cơ hội bù đắp cho em có được không?”
Tần San không đáp, trong mắt anh liền nhìn thấy bản thân đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, lại nhớ tới những hình ảnh tổn thương năm năm trước, toàn bộ ngập tràn trong đầu cô, cô không ngừng giằng co.
“Anh thả tôi ra. Tôi đã không còn yêu anh, chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ không quay lại với anh, có nghe hay không?”
Những lời này kích thích Lăng Mặc Hàn như nổ tung trong đầu, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Anh đột nhiên dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của Tần San giơ lên đỉnh đầu cô, tay còn lại bắt đầu cởi từng chiếc nút trên áo Tần San.
“Ly hôn! Chúng ta căn bản không hề ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, em nói em không yêu anh sao? Vậy anh phải nhìn xem, em có nói dối không?”
Lăng Mặc Hàn phát điên, điên năm năm, từ khi nhìn thấy Tần San, anh mới như tìm thấy lại bản thân mình. Năm năm dài đằng đẵng, từ khi nhìn thấy cô, anh gần như muốn cô, muốn đem Tần San đặt dưới thân mà triền miên... anh không còn muốn nhịn thêm nữa.
Vậy mà cô lại nói không yêu anh, anh không tin, cô ấy không thể không yêu anh, cho dù cô không yêu anh, anh cũng sẽ khiến cô yêu anh lần nữa.
Nghĩ đến đây, Lăng Mặc Hàn mạnh mẽ điên cuồng hôn lên bờ môi Tần San. Tần San liều mạng né tránh, nhưng Lăng Mặc Hàn không cho cô cơ hội chạy thoát.
Cô xem là nhiều năm như vậy Lăng Mặc Hàn sẽ có thay đổi, nhưng hiện tại anh vẫn đối với cô như vậy, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân anh.
Nước mắt Tần San không khỏi từ khóe mắt trượt xuống, cô tuyệt vọng nhằm mắt lại.
Lăng Mặc Hàn bỗng nhiên cảm thấy trong miệng mình đắng chát, dục hỏa trên người lập tức hạ xuống, không biết phải làm sao liền cúi người hôn lên nước mắt của cô.
“San San, em đừng khóc.” - Lăng Mặc Hàn vừa nhỏ giọng nói, vừa chỉnh lại quần áo của cô.
Tần San nghe vậy, thương tâm hét lớn: “Lăng Mặc Hàn, cho tới bây giờ anh chỉ đều làm theo ý của anh, xưa nay anh đều không quan tâm suy nghĩ của tôi. Tôi đã nói với anh, tôi không yêu anh, anh nghe không hiểu sao? Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, nước mắt cô càng mãnh liệt rơi xuống.