Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 21: Người Hầu Của Con Gái




Sau khi cửa phòng đóng lại, Lăng Mặc Hàn từ từ mở mắt ra, khóe mắt của anh cũng đã ẩm ướt, nước mắt không ngừng trượt xuống.

Mặc dù anh không mở mắt nhưng từ động tác của Tần San, anh cảm nhận được sự xa cách.

Cô ấy vẫn rất hận hắn.

Lúc này Tần San đứng ở cửa phòng, cúi thấp đầu, trong tay còn bưng một chậu nước, ngơ ngác đứng một lúc lâu.

Lăng Mặc Hàn đột nhiên xuất hiện khiến Tần San nhớ tới những chuyện cũ, những thứ tuyệt vọng kéo dài, cho dù hiện tại cách lâu như vậy nghĩ tới, vẫn khiến cô cảm thấy cay đắng.

Thời điểm cô đang mang thai, cô tận lực không nghĩ đến những đau khổ để dưỡng thai, sau khi sinh ra Xu Xu, chăm con chiếm tất cả thời gian và suy nghĩ của cô, nó dường như trôi vào quá khứ, cô rất lâu cũng không còn nghĩ tới.

Lăng Mặc Hàn, là người đàn ông mà cô không muốn chạm vào, cô đã từng giống như một cánh bướm, liều lĩnh bổ nhào đến, cuối cùng đổi lấy hậu quả một thân đầy thương tích.

Hiện tại cô chỉ muốn ở nơi này chăm sóc con gái lớn lên, có một cuộc sống bình an.

Đợi anh ta tỉnh, để Lục ca đưa anh ta trở về, anh không thuộc về cô, mà cô cũng không nghĩ tới việc trở về bên cạnh anh.

Tần San rời đi cho đến khi trời tối mới quay lại căn phòng lần nữa.

Lúc này Lăng Mặc Hàn phát sốt đến mơ màng, không biết sáng tối, mơ hồ ngủ một giấc, đến khi nghe tiếng mở cửa, Lăng Mặc Hàn vô thức mở to hai mắt.

Tần San bưng một bát cháo nóng hổi đến, hương thơm thanh đạm lan khắp bốn phía.

“Tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi.” - Tần San nhàn nhạt nói, đem cháo đặt ở tủ đầu giường.

Lăng Mặc Hàn nghe vậy liền muốn ngồi dậy, vết thương lại đau đến nhăn mặt, lần nữa nằm lại giường.

Trông thấy anh lực bất tòng tâm, Tần San không khỏi do dự một hồi, bất đắc dĩ đứng lên đi trước, quyết định đỡ anh ta ngồi dậy.

Khóe miệng Lăng Mặc Hand nâng lên một tia cười đắc ý, cánh tay dùng sức, liền kéo cô ôm vào lòng ngực.

“Anh làm gì, buông ra.” - Tần San vô thức dùng sức giãy dụa.

“San San, đừng động, vết thương còn đau lắm.” - Lăng Mặc Hàn nắm bàn tay nhỏ của cô đặt trên lòng ngực mình khẽ nói: “San San, em thật nhẫn tâm, đi một cái liền đi mất năm năm, em có biết không, trong năm năm qua tôi tìm em đến phát điên. San San, từ nay trở đi, em đừng rời bỏ tôi được không?”

Ngón tay trước ngực anh ta có chút co rút, lời này nếu như nói vào năm năm trước, cô mới chính là người mừng rỡ đến phát điên, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn cô có thể chưa từng nghe thấy những lời này.

Cũng không phải là không còn yêu, chỉ là không muốn giẫm vào vết xe đổ, cô nhất định phải cứng rắn lên.

“San San, cùng tôi về nhà được không, một nhà ba người chúng ta sống thật tốt bên nhau.” - Lăng Mặc Hàn đem đầu tựa vào vai cô, thấp giọng nói.

Chẳng hiểu sao lúc này trong đầu Tần San lại nghĩ đến những gì Bạch Giai Ninh nói với cô, bọn chúng muốn bắt con của cô.



Trong mắt Tần San hiện lên sự lạnh lẽo, cô không biết Lăng Mặc Hàn lần này có ý định gì, nhưng mặc kệ cái gì, cô cũng không để bọn họ cướp Xu Xu của cô.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, Xu Xu chạy vào với thanh âm nghẹn ngào nũng nịu: “Mẹ, con không muốn ăn cà rốt.”

Tần San giật mình một cái, đẩy Lăng Mặc Hàn ra, lập tức đứng lên đi về phía bên cạnh Xu Xu.

“Chú tỉnh rồi.” - Xu Xu kinh ngạc nhìn sang, bưng lấy chén cơm nhỏ chạy đến đầu giường.

Tần San túm lấy Xu Xu kéo lại, ôm Xu Xu thặt chặt trước ngực, đưa lưng về phía Lăng Mặc Hàn, giọng nói cố gắng bình tĩnh: “Con không phải rất thích bé thỏ sao? Bé thỏ rất thích ăn cà rốt, con không ăn nó sẽ không chơi với con.”

Xu Xu tựa đầu vào trong lòng ngực mẹ của mình, bốn tuổi cuộc đời ghét nhất chính là ăn cà rốt, nhưng cô bé cũng rất muốn chơi với bé thỏ.

Lăng Mặc Hàn nhìn hai mẹ con ấm áp, không khỏi mỉm cười.

Tần San ôm Xu Xu ra khỏi cửa, vô ý nhìn về phía Lăng Mặc Hàn đang mỉm cười nhìn họ, trong lòng không khỏi bất an, vội vàng ôm chặt con gái ra ngoài.

“Bảo bối, ăn xong cà rốt, mẹ thưởng con một viên kẹo được không?”

Xu Xu đem đầu từ trong ngực Tần San nhô ra, tò mò nhin Lăng Mặc Hàn.

Lăng Mặc Hàn nhìn gương mặt của con gái, không kìm được bật cười.

“Ha ha..” - Xu Xu cũng bật cười tựa vào vao Tần San.

Con bé thấy Lăng Mặc Hàn cười cho nên cũng cười theo, cũng không biết Tần San đang lo lắng đến cỡ nào.

“Lục ca.” - Tần San ra khỏi phòng gọi một tiếng.

Vệ sĩ nghe thấy liền nghiêm túc đi tới.

“Anh giúp Xu Xu ăn xong chén cà rốt, sau đó cho con bé một viên kẹo, sau đó mở phim hoạt hình cho con bé giúp tôi” - Tần San bình tĩnh nói.

Vệ sĩ khẽ gật đầu rồi bế Xu Xu đi xuống lầu.

Xu Xu mỉm cười ôm cổ vệ sĩ, không hề sợ hãi chú vệ sĩ mặt lạnh một chút nào.

Tần San thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi về phía căn phòng kia.

Lăng Mặc Hàn đang ăn cháo, bát cháo lớn uống sạch, không hề xem bản thân là người ngoài, nhìn thấy Tần San đi vào nhẹ giọng nói: “Em nấu ngon quá.

Cô đã nấu đủ các món cho anh suốt ba năm, nhưng cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra cô nấu ăn rất ngon.

Tần San cảm thấy chua chát trong lòng, những vết thương tuy đã lâu ngày nhưng vẫn chưa lành.



“Xu Xu là con của tôi.” - Cô gắng giọng nói: “Bởi vì anh là ba của nó nên tôi chỉ có thể nhượng bộ cho anh thỉnh thoảng đến nhìn con bé.”

Đây là thỏa hiệp lớn nhất là cô có thể thực hiện, chỉ vì anh ta là ba của con gái Cô.

“Được.”

Lăng Mặc Hàn đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Tần San nghi hoặc, liếc nhìn Lăng Mặc Hàn nói: “Nếu anh đã đồng ý, vận thì anh ăn xong rồi, tôi nhờ Lục ca đưa anh về.”

Lăng Mặc Hàn giọng nói có chút làm nũng: “Tôi vẫn chưa khỏe, tôi muốn nghỉ ngơi ở đây.”

Tần San có chút xấu hổ đang định vặn lại thì Lăng Mặc Hàn nói tiếp: “Không phải em nói tôi có thể đến gặp Xu Xu sao? Hiện tại tôi đang đến gặp con bé.”

Tần San: “...”

Lăng Mặc Hàn mặt dày đặt bát cháo xuống bàn đầu giường, lật người nằm xuống, quay lưng về phía Tần San như không muốn bàn luận thêm.

Tần San đành phải bưng bát cháo đã ăn xong đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, Lăng Mặc Hàn cảm thấy đã lâu chưa từng ngủ một giấc ngon như vậy, tỉnh lại liền gọi cho trợ lý, nhờ hắn mang quần áo tới rồi đi xuống lầu.

Xu Xu đang hái hoa trong vườn, Tần San đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Trên bàn có lọ hoa mới cắm, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, Lăng Mặc Hàn chợt yêu thích cuộc sống thần tiên này.

“Chào buổi sáng, Xu Xu” - Lăng Mặc Hàn nhìn con gái từ bên ngoài bước vào mỉm cười chào hỏi.

Xu Xu nghiêng đầu, nhìn Lăng Mặc Hàn đang cười với cô bé, liền vui vẻ đáp:

“Chào chú.”

Sau đó Xu Xu liền chỉ vào cái xô lớn cách đó không xa: “Chú ơi, nó nặng quá, Xu Xu không thể nhấc nó lên, chú có thể mang nó ra vườn giúp con được không?”

Lăng Mặc Hàn ngay lập tức làm người hầu của con gái, ngay lập tức chạy theo con gái mà nghe sai bảo.

“Xu Xu, chú bị thương không nhấc nổi vật nặng, vào ăn sáng thôi, đừng tưới hoa nữa.” - Tần San lớn giọng từ trong bếp.

Xu Xu nghe mẹ có vẻ lớn giọng, sắc mặt thoáng thay đổi, vội vàng bỏ mặc Lăng Mặc Hàn mà chạy vào nhà.

Lăng Mặc Hàn không khỏi bật cười, đặt xô xuống, đi theo con gái vào nhà, hai người cùng rửa tay và ngồi xuống bàn ăn.

Lăng Mặc Hàn nhìn một bàn ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng, lại nhìn San San và Xu Xu... thì ra đây chính là ước mơ của anh.