Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 20: Giả Vờ Bất Tỉnh




Bên ngoài trời mưa không dứt.

Tần San ngồi trong phòng, khi nhìn thấy Lăng Mặc Hàn sau năm năm xa cách, cô nghĩ mình đã bình tâm hơn nhưng thật sự là không như cô nghĩ.

Cô đi đến cửa sổ, kéo hé rèm cửa nhìn xuống, người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài cao ngạo năm nào dường như có chút gầy đi, dáng vẻ đứng dưới mưa có chút khổ sở.

Tần San nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ.

Cánh cửa căn biệt thự màu trắng mở ra, Tần San mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, gương mặt lạnh lẽo bước ra nhìn người đàn ông đứng dưới mưa trước cửa nhà.

Gương mặt Lăng Mặc Hàn trắng bệch như xác chết, đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt rũ xuống.

Nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Tần San bước ra, ánh mắt chợt vui vẻ, đôi môi tái nhợt cong lên.

“San San…” - Giọng Lăng Mặc Hàn run rẩy, bước vội tới một bước, nắm lấy tay Tần San: “Tôi nhớ em, thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em.”

Tần San lần nữa dùng sức đẩy tay anh ra, Lăng Mặc Hàn nhịn không được vết thương đau đớn, thuận thế lỏng hai tay, ngoẹo đầu nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê, cả người mềm nhũng dựa vào người cô.

“Buông ra.” - Tần San thấy thế lập tức dùng sức đẩy.

Nhưng cô chỉ muốn đẩy Lăng Mặc Hàn ra, anh ta vậy mà hướng tới mặt đất lảo đảo, lung lay như sắp đổ.

Tần San giật mình, vô thức kéo anh lại, nhưng thân thể cô nhỏ bé làm sao có thể kéo được một người đàn ông cao lớn, vậy nên theo quy luật lực hút của trái đất, cả hai cùng một chổ ngã nhào xuống đất.

“Lăng Mặc Hàn, anh làm sao? Đừng có dọa tôi, anh hẳn là muốn gạt tôi, mau dậy đi.” - Tần San đứng lên, nhìn thấy Lăng Mặc Hàn nhắm mắt lại, không ngừng vỗ vỗ vào mặt anh ta, ấn huyệt nhân trùn, phương pháp gì cũng không khiến anh ta tỉnh.

 

Tần San cắn môi, vốn là muốn xuống đuổi anh ta đi, cuối cùng là cái tình huống này.

Trong lòng cô cảm xúc ngổn ngang. Cô ngỡ rằng năm năm qua, trái tim của cô đối với Lăng Mặc Hàn sẽ không còn chập trùng, cô nghĩ cả đời sẽ không gặp lại, anh ta lại tìm tới.

Lăng Mặc Hàn bị cô làm đủ trò có chút khó chịu, nhưng mà muốn diễn trò, hai mắt vẫn nhắm lại, giả vờ như bất tỉnh nhân sự.

Tần San rốt cuộc thở dài, vọng lên lầu gọi: “Lục ca, xuống đây giúp tôi một tay.”



Trên cầu thang lập tức truyền tới tiếng bước chân, Lăng Mặc Hàn cảm giác thân thể mình bị người khác kéo lên, dường như bị vác trên vai, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mặt.

Khi được đặt nằm trên giường, Lăng Mặc Hàn mới cảm thấy mình khá hơn một chút.

“Lục ca, toàn thân anh ta ướt sũng, cho có thể cho mượn một bộ quần áo không?” - Tần San nhìn con người ướt sũng kia liền nói tiếp: “Ừm… phiền anh thay đồ cho anh ta giúp tôi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Lăng Mạc Hàn: “...”

Anh ta thà chết cũng không muốn tên đàn ông kia thay quần áo cho mình.

Vệ sĩ Lục quay về phòng mình, Tần San đi tới bên cạnh Lăng Mặc Hàn, cởi trước áo vest của anh ta ra trước, liền nhìn thấy một mảng máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Tần San cả kinh, anh ta bị thương sao?

Vệ sĩ Lục lúc này mang quần áo đi vào, Tần San vội nói: “Lục ca, nhờ anh thay quần áo khô cho anh ấy trước, tôi đi cầm hộp y tế.”

Tần San đi ra ngoài xuống lầu lấy hộp y tế.

Vệ sĩ Lục làm việc rất nhanh nhẹn, giúp Lăng Mặc Hàn thay đổi quần áo.

Lăng Mặc Hàn: “...”

Chết tiệt…

Tần San đi vào phòng, lấy hộp y tế ra, kéo áo thun mỏng lên, nhìn thấy vết khâu nứt ra, máu rỉ ra đã nhợt đi, bàn tay cô run lên, cẩn thận rửa vết thương và băng lại vết khâu.

Tần San thở dài một tiếng, kéo áo xuống, đắp chăn lên cho Lăng Mặc Hàn.

Lăng Mặc Hàn ngửi thấy một mùi hương cực kỳ dễ chịu ở chóp mũi, hóa ra San San vẫn quan tâm đến anh, sự mừng rỡ của anh giấu nhệm trong lòng.

Đột nhiện có một tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy đến, thanh âm ngây ngô vang lên: “Mẹ ơi, chú này làm sao vậy? Chú ấy đang ngủ sao?”



Là con gái của anh, Xu Xu.

“Chú không phải ngủ, chú đang bị ốm, chúng ta đi ra ngoài đi, mẹ lấy đồ ăn cho con.” - Tần San ôn nhu nói, khẽ kéo con gái, nóng lòng muốn rời khỏi căn phòng này, cũng muốn rời xa người đàn ông này.

“Mẹ, chờ một chút.” - Xu Xu kéo tay ra khỏi tay Tần San, đôi chân nhỏ bé chạy đến mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xích lại gần gương Mặt Lăng Mặc Hàn, tỉ mỉ nhìn người đang nhắm mắt ngủ say, duỗi đôi tay nhỏ ra đâm đâm vào mặt Lăng Mặc Hàn.

Trái tim Lăng Mặc Hàn không khỏi nhúc nhích, kìm nén cảm giác muốn ôm con gái vào trong lòng ngực.

“Xu Xu, con làm gì vậy?” - Tần San bất đắc dĩ gọi một tiếng, nhóc con này khá là hiếu kỳ mọi thứ.

Xu Xu dùng tay lại kéo kéo quần áo của Lăng Mặc Hàn, giống như đang nghiên cứu: “Con đang nhìn xem chú ấy có giả bộ ngủ hay không?”

Lăng Mặc Hàn bị dọa suýt chút đổ mồ hôi lạnh, tiểu quỷ này, không hổ là con gái của anh, thật thông minh.

Cô bé giống như một cái lò sưởi nhỏ, toàn thân gần như áp vào người Lăng Mặc Hàn. Anh ước gì lúc này có thể ngồi dậy ôm con gái vào lòng, ngắm nhìn thật kỹ.

Nhưng hiện tại mẹ còn chưa giải quyết, đành phải suy tính cách thân cận với con gái.

“Xu Xu, để cho chú ấy nghỉ ngơi, chúng ra ngoài thôi.” - Tần San nhỏ giọng vỗ về con gái, đem con gái ôm lấy, cô bé còn quay đầu lại nhìn Lăng Mặc Thần đang nằm trên giường.

Lăng Mặc Hàn nhịn xuống ý nghĩ muốn xông lên ôm lấy hai người trong lòng ngực. Nhưng vì có thể để được ở lại, anh chỉ có thể lẳng lặng nằm yên.

Khi đang còn suy nghĩ bước tiếp phải làm thế nào, tiếng cửa kéo ra, cánh cửa lần nữa kéo ra.

Tần San bưng một chậu nước ấm đi tới, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, vừa rồi nhìn thấy trên trán Lăng Mặc Hàn bốc ra mồ hôi rịn ra, liền nghĩ giúp hắn lau chùi một chút, để tránh cảm lạnh.

Động tác của cô mười nhẹ nhàng, cô lau từng mồ hôi trên mặt anh.

Cô chưa từng nghĩ tới, một Lăng Mặc Hàn máu lạnh vô tình như vậy, vậy mà thời điểm bị thương cũng sẽ suy yếu, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc nằm ở trên giường.

Tần San ngơ ngác ngồi ở bên giường nhìn Lăng Mặc Hàn, trong lòng tràn đầy suy nghĩ bối rối, dù cho cách xa lâu như vậy, trái tim của cô vẫn không ngừng run rẩy lên.

Lăng Mặc Hàn có lẽ là tình kiếp của cô, nếu như có thể cô hy vọng cả đời không muốn gặp lại anh. Như vậy, bản thân sẽ không còn ôm lấy vô vị mong chờ, trái tim cũng sẽ không đau nhức.

Cảm giác hốc mắt cô hơi nóng lên, khóe mắt như có nước mắt rơi xuống, liền vội vàng bưng thau nước rời khỏi phòng.