Tô Nhược kí tên mình lên đơn li hôn. Lúc này cô vô cùng dứt khoát vì cô đã hạ quyết tâm. Nhưng khi thu tay lại, nước mắt cô lại rơi xuống. Tô Nhược ngồi thụp xuống, trước mắt người mình yêu, cô tháo gỡ tất cả sự mãnh mẹ mà khóc. Tô Nhược khóc như một đứa trẻ, khóc cho vơi đi, khóc cho nhẹ lòng, khóc cho tình yêu đơn phương của mình, khóc cho tất cả những gì cô đã làm.
Hàn Duật nhìn người con gái mình mang hận thù đang khóc không hiểu sao nảy sinh ra sự thương cảm. Vì dù gì cô cũng là con gái, vì dù gì cô cũng yêu anh. Nhưng giữa Tô Nhược và Hàn Duật lại có vô vàn khoảng cách ngăn cản khiến mãi mãi hai người như thêt đường thẳng song song, không có cách nào đến được với nhau.
Đêm hôm đó, hai con người mang hai nỗi muộn phiền mà thẫn thờ, mà mệt mỏi.
———————
Sáng hôm sau, bình minh lên từ rất sớm.
Hàn Duật cầm cốc cafe bước xuống sảnh đã nhìn thấy Tô Nhược kéo vali rời đi.
- " Tô Nhược "
Hàn Duật vội vàng gọi. Lúc này anh vô cùng sợ, một nỗi sợ vô hình bỗng nhiên bao chùm anh.
Tô Nhược quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh. Khuôn mặt Tô Nhược hiện rõ sự mệt mỏi, tiều tuỵ sau một đêm dài.
- " Dạ? Có chuyện gì sao? "
Hàn Duật hơi bối rối. Anh tiến lại gần phía cô, ngắm nhìn cô thật kỹ nhưng lại không nói gì.
Tô Nhược ngại ngùng trốn tránh, vội vàng cúi mặt đi. Cô không muốn một lần nữa rơi vào lưới tình này, cũng không muốn không có cách nào thoát ra, rơi vào vạn kiếp bất phục.
- " Nếu không có gì, em xin phép "
Hàn Duật nhang chóng ngăn cô lại, nắm lấy cổ tay cô
- " Hay là em cứ ở đây đi, căn biệt thự này dành cho em, li hôn rồi tôi cũng sẽ chia nửa tài sản cho em "
Em cứ ở đây đi Tô Nhược, ở trong tầm mắt của tôi là được.
Tô Nhược gạt tay anh ra, cô mỉm cười nói
- " Cảm ơn anh nhưng em thật sự không cần "
- " Vậy em sẽ ở đâu? "
Hàn Duật biết ba mẹ cô đều đã mất, nhà cũng bị ngân hàng thu lại.
- " Em tự lo được cho bản thân "
- " Em ở lại đây đi "
Giọng của Hàn Duật lúc này cớ sao lại ấm áp lại lo lắng cho cô đến thế?
Hai vai Tô Nhược khẽ run rẩy, khoé mắt cô nóng lên, Tô Nhược ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Duật nói
- " Tại sao hả Hàn Duật? "
Hàn Duật khó hiểu nhìn cô.
- " Anh không hiểu, anh chỉ muốn tốt cho em... "
Hàn Duật chưa nói hết câu, Tô Nhược đã nhanh chóng cắt đứt lời anh
- " Tại sao còn lo lắng cho em? Tại sao muốn tốt cho em? Chẳng phải anh chán ghét em lắm sao? Anh muốn đuổi em cút khỏi mắt anh cơ mà? Muốn kết cục của ngày hôm nay, muốn em rời đi, anh rất muốn thế đúng không? "
Tô Nhược vừa nói vừa khóc. Giọng nói thê lương, tội nghiệp đến nỗi Hàn Duật nhận ra mình thật độc ác. Anh ép cô đến tận ngày hôm nay cơ mà? Chính anh đuổi cô đi tại sao bây giờ lại giữ lại?
- " Tại sao hả Hàn Duật? Đến lúc em đã hạ quyết tâm buông tay anh còn cho em hy vọng? "
———————
Hàn Duật đưa chai nước cho Tô Nhược, anh nhẹ nhàng hỏi
- " Em bình tĩnh được chưa? "
Tô Nhược gật đầu, lấy chai nước từ anh rồi nói
- " Hàn Duật, đến đây được rồi. Sau này anh phải sống tốt. Xin lỗi anh trong suốt thời gian qua "
Nói rồi cô nhanh chóng kéo vali đi, không để Hàn Duật có cơ hội, không để lại tất cả vương vấn.
Hàn Duật nhìn theo bóng dáng nhỏ của Tô Nhược, bỗng nhiên cảm thấy sự mất mát to lớn, sự cô đơn lạ thường.
Hết Chương IV