Tô Nhược khóc lớn rồi ngất đi. Thân thể cô gầy yếu nên Hàn Duật không cần dùng đến nhiều sức cũng có thể bế cô lên.
Lặng yên nhìn Tô Nhược ngủ, Hàn Duật có bao nhiêu khúc mắc muốn được giải đáp. Cô gái này vô cùng khó hiểu và bí ẩn. Quả thật, cô mưu mô, cô độc ác, quá ích kỉ. Chỉ vì muốn có anh mà sẵn sàng nhẫn tâm ra tay với người con gái anh yêu. Hàn Duật hận cô! Hận cả tình yêu của cô! Nhưng, Tô Nhược cũng rất đáng thương, một lòng một dạ yêu anh, yêu không màng điều gì, yêu anh không quan tâm đến cả danh dự và tự trọng của mình, yêu anh cho dù anh có hận thù, anh có chán ghét. Yêu anh mặc cho anh vô tâm. Tô Nhược là cô gái vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Hàn Duật đưa tay chỉnh lại chăn cho cô, người Tô Nhược khẽ động đậy. Hình như Tô Nhược gặp ác mộng, trán cô lấm tấm mồ hôi, cơ mặt hiện lên vẻ hoảng hốt. Hàn Duật đành ôm nhẹ cô vào lòng. Ấy vậy mà, anh có biết không? Chỉ một hành động nhỏ nhắn ấy khiến Tô Nhược an tâm vô cùng, ngay cả trong giấc mơ cô cũng thấy ấm áp hiếm có.
————————
Sáng hôm sau khi Tô Nhược tỉnh dậy thì Hàn Duật đã đi làm. Căn biệt thự rộng lớn này cuối cùng lại bị nỗi cô đơn của cô bao chùm lên. Tô Nhược mệt mỏi bước xuống tầng, cô đảo mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở bát cháo trắng trên bàn ăn. Tô Nhược ngạc nhiên, cô nhanh chóng tiến lại gần. Là Hàn Duật nấu cho cô sao? Tô Nhược cười một nụ cười thật vui vẻ, cái nụ cười mà rất lâu nay cô còn có thể cười. Tô Nhược ăn từng thìa cháo trong hạnh phúc, quả thật cháo trắng không có hương vị gì đặc biệt nhưng lại là do anh nấu nên cô thấy vô cùng ngọt ngào.
—————————
Hôm nay Hàn Duật tan làm sớm hơn bình thường. Mới 6 giờ chiều anh đã trở về Hàn Gia
- " Duật, hôm nay có chuyện gì sao mà anh về sớm vậy? "
Trước sự ngạc nhiên này của Tô Nhược, anh chỉ cười mỉm mà xoa đầu cô
- " Về sớm đưa em đi ăn tối có được không? "
- " Được được được "
Tô Nhược nhanh chóng gật đầu, cười tươi nói
- " Vậy em đi thay đồ nhé "
Hàn Duật " ừm " một tiếng rồi hôn lên trán cô khiến cho Tô Nhược ngại ngùng đỏ mặt đẩy anh ra.
——————-
Hàn Duật chọn một không gian ngoài trời nhưng không kém phần lãng mạn.
Anh cắt miếng bò bít tết thành những miếng nhỏ để vào đĩa của Tô Nhược.
- " Em đâu phải trẻ con đâu Duật "
Hàn Duật không đáp, anh lặng yên nhìn cô ăn. Ôn nhu, ấm áp, dịu dàng, đó là con người của Hàn Duật bây giờ. Anh thay đổi nhanh như vậy làm cho cô thích ứng không kịp. Một buổi tối ấm áp và lãng mạn này quả thật cả đời Tô Nhược cô cũng không quên.
———————
- " Tô Nhược "
Khi vừa trở về Hàn Gia. Thái độ của Hàn Duật lại thay đổi chóng mặt. Không còn ôn nhu dịu dàng mà thay vào đó là lạnh nhạt và xa cách
Tô Nhược có chút hoảng sợ hỏi anh
- " Sao vậy? "
- " Kí vào đơn li hôn đi "
Anh vừa nói vừa đưa đơn li hôn ra trước mặt cô.
- " Tôi đã đối xử dịu dàng như vậy là cố ý muốn bỏ qua cho em tất cả những sai lầm và hận thù. Nhưng yêu em, bên cạnh em thật sự tôi không làm được. Cầu xin em, hãy chấm dứt mọi chuyện đi "
Tô Nhược đau lòng, đau thấu tận tâm can, cô cảm thấy khó thở vô cùng giống như có ai đang vò nát trái tim.
- " Em chỉ muốn có một danh phận ở bên anh và yêu anh, nhưng chỉ như vậy anh cũng không muốn. Vậy được, em sẽ kí "
Hết Chương III