Cả đêm hôm đó anh ngòi trong phòng cấp cứu cùng cô, anh cứ nắm chặt lấy tay cô sợ rằng nếu mình buông ra cô sẽ bỏ anh đi mất.
Chỉ mới một đêm không ngủ Mạc Cảnh Hiên cứ như người bước ra từ thời cổ đại, râu mọc lúm nhúm, gương mặt bơ phờ không chút sức sống. Từ Phóng nhìn anh mà sợ hết hồn, anh ta đưa túi đựng vật dụng cá nhân cho Mạc Cảnh Hiên cùng tài liệu cần anh ký gấp.
Sau khi Thiên Tâm được chuyển đến phòng hồi sức anh mới yên tâm đi chỉnh trang lại mình. Phòng hồi sức này là phòng VIP, trong phòng có đầy đủ tiện nghi cứ như một căn chung cư thu nhỏ. Bên ngoại vệ sỹ canh gác rất nghiêm, một con muỗi muốn bay vào cũng khó.
Anh tắm xong ra ngoài thì nghe tiếng gõ cửa. Từ Phòng bên ngoài bước vào cẩn trọng nói: "Tổng giám đốc, hôm nay là ngày phẩu thuật của Châu Hiểu Linh nhưng mà..." Từ Phóng ngập ngừng không biết mình có nên nói hay không?
Anh nhíu mày, sợ làm ồn đến Thiên Tâm nên đã nhỏ giọng: "Nhưng mà cái gì?"
Từ Phóng gãy đầu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Người hiến tủy là ba của phu nhân. Vả lại bác sỹ nói Châu Hiểu Linh và ông Bạch là cha con, hiến tủy cho nhau là chuyện bình thường. Sao lại là trường hợp người cho người nhận không biết nhau."
Mạc Cảnh Hiên như đông cứng, Châu Hiểu Linh tại sao có thể là con gái ông Bạch được. Chẵng phải nhà họ Bạch chỉ có một đứa con gái là Thiên Tâm sao?
"Cậu lập tức đi xét nghiệm ADN giữa Châu Hiểu Linh, ba vợ tôi và Thiên Tâm ngay. Sau đó đi điều tra nơi bệnh viện mẹ vợ tôi sinh con. Điều tra tất cả mọi chuyện năm đó cho rõ ràng."
Mạc Cảnh Hiên cho người theo dõi bên phía ông bà Mạc cùng Châu Hiểu Linh, đảm bảo bọn họ phải trong tầm kiểm soát của anh. Lần này anh sẽ tung lưới hốt trọn mẻ cá, tính cả vốn lẫn lời với bọn họ.
Tại Hàn thị, cô gái với mái tóc ngang vai ôm dính lấy Hàn Viễn Thiên.
Anh đau đầu vẻ mặt u ám lên tiếng: "Nhan Nhan, sau đột nhiên em lại trở về thế? Không phải đang trong thời gian học sao?"
Nhan Tịch chu môi, "Em nhớ anh nên về thăm, anh không muốn nhìn thấy em là vì có người phụ nữ khác rồi phải không?"
Cô vừa nói vừa đưa tay véo vào eo anh.
Hàn Viễn Thiên chụp lấy cánh tay không yên phận kia, anh đang nghĩ làm sao để đuổi cô gái này trở về Paris thì một cuộc điện thoại vang lên: "Thiên Tâm nhập viện rồi."
Nghe thông báo của Mạc Cảnh Hiên, anh buông Nhan Tịch ra bật dậy hét lên: "Cái gì? Này, Mạc Cảnh Hiên cô ấy ở bên cậu chưa bao lâu nhưng đã nhập viện bao nhiêu lần rồi?"
Mạc Cảnh Hiên nói vài ba câu về tình hình của Thiên Tâm rồi tắt máy.
Nhan Tịch không hiểu rõ chuyện gì, nhưng cô biết người đang nằm viện kia là nữ, lại nhìn dáng vẻ lo lắng kia của Hàn Viễn Thiên thì cô rất bực bội. Sao anh ấy dám đứng trước mặt vợ chưa cưới của mình mà lo cho người phụ nữ khác chứ?
"Anh có người phụ nữ khác rồi phải không?"
Giọng nói của Nhan Tịch mang theo chút tủi thân, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc làm Hàn Viễn Thiên rầu rĩ, rõ ràng anh chỉ coi Nhan Tịch như em gái nhưng nhìn thấy cô ghen anh lại thấy vui vẻ là sao? Nhưng khi thấy cô sắp khóc thì anh bất giác lên tiếng giải thích: "Thiên Tâm nhập viện rồi."
Nhan Tịch biết Thiên Tâm, cô ấy là bạn thân của anh. Tình cảm của hai người họ cô biết rất rõ, họ coi nhau như người thân còn vượt qua cả tình yêu đôi lứa. Mà Thiên Tâm đã có chồng rồi, chồng cô ấy là anh họ của cô việc này rất ích người biết đến ngay cả Hàn Viễn Thiên cũng không hề biết. Hôm hôn lễ của hai người cô có đến dự tiệc.
Giây phút này Nhan Tịch không ghe tuông nữa mà chuyển sang lo lắng, cô dịu giọng nói: "Chị ấy sao lại nhập viện? Chúng ta đến thăm chị ấy đi anh."
Hàn Viễn Thiên đưa Nhan Tịch đến bệnh viện. Đến nơi hai người phải đợi Mạc Cảnh Hiên ra đón vào. Bởi vì Nhan Tịch đeo khẩu trang nên anh mới lên tiếng: "Cô gái này là?"
Nhan Tịch ai oán nhìn anh họ của mình vừa tháo khẩu trang xuống vừa lên tiếng: "Có ai làm anh trai như thế không?"
"Sao em lại chạy về đây? Dì có biết không?" Mạc Cảnh Hiên nhận ra cô gái này là Nhan Tịch, anh liền lên lên tiếng quở trách.
Dáng vẻ ngoan ngoãn khi bên cạnh Hàn Viễn Thiên hoàn toàn biến mất, cô gái trở về dáng vẻ đanh đá của cô tiểu thư được nuông chiều, "Em muốn về thì về, ai cảng em được chứ?"
"Vậy anh gọi dì nhé."
Mạc Cảnh Hiên vờ lấy điện thoại ra bấm gọi thì Nahn Tịch hoảng hốt chụp lấy cảnh tay anh, "Đừng, coi như em sợ anh đi."
Hàn Viễn Thiên trố mắt nhìn hai người, bọn họ là anh em à? Sao trước đây anh không biết. Nhớ lại chuyện ở Paris, Mạc Cảnh Hiên đem Nhan Tịch ra uy hϊếp anh. Đúng thế nếu họ không có quan hệ gì làm sao cậu ta biết anh và Nhan Tịch là vị hôn thê của anh, còn biết anh trốn tránh Nhan Tịch chứ?
"Này, hai người là anh em họ, anh em ruột hay anh trai mưa?"
Nhan Tịch gãy đầu giải thích: "Anh ấy là anh họ của em. Mẹ của anh ấy với mẹ em là chị em cùng cha khác mẹ, chuyện này rất ít người biết đến. Em định sau khi chúng ta kết hôn sẽ nói với anh."
Ha... Cô gái nhỏ này thật biết tính, nếu anh và cô không kết hôn thì anh sẽ không biết à?