Mạc Cảnh Hiên đến bệnh viện tìm cô nhưng ông bà Bạch bảo rằng cô đã đến chỗ Mạc Cảnh Hành.
Anh vừa ra khỏi thang máy vào phòng Mạc Cảnh Hành thì ông ấy đang ngủ. Mạc Cảnh Hiên lo lắng điện thoại cho cô nhưng điện thoại đỗ chuông mãi không ai nghe máy. Anh lo lắng Châu Hiểu Linh làm chuyện tổn hại đến Thiên Tâm nên đã vội vàng r8ời đi. Mạc Cảnh Hiên không đợi nổi thang máy nên đã quyết định dùng cầu thang bộ, khi anh mở cửa bước vào nhìn thấy cô đang nằm trong vũng máu thì vô cùng sợ hãi.
Thiên Tâm đã vào phòng cấp cứu được khoảng ba tiếng, lòng anh nóng như lửa đốt.
Từ Phóng đi đến báo cáo với anh việc điều tra từ camera bệnh viện. Cậu ta đưa đoạn video trích ra từ camera cho Mạc Cảnh Hiên xem.
Trong video khoảng hai mười phút, kể từ lúc Thiên Tâm từ phòng ba mẹ mình đi đến trước cửa phòng Mạc Cảnh Hành. Không rõ cô đã nghe thấy gì mà gương mặt vô cùng sợ hãi rời đi. Nhưng lúc cô đi được một lúc thì rơi vào góc chết camera nên không rõ cô đi đâu, tại sao lại bị thương ở cầu thang bộ? Trong lúc suy nghĩ thì anh nhìn thấy mẹ Giai Giai từ phòng ba anh bước ra, trông có vẻ rất vội vàng đi về phía đó rồi cũng biến mất như Thiên Tâm. Từ đầu đến cuối không hề có sự xuất hiện của Châu Hiểu Linh.
Trong đầu Mạc Cảnh Hiên không ngừng hiện lên rất nhiều đáp án. Nhưng nghi vấn lớn nhất trong đầu anh chắc chắn Thiên Tâm đã nghe thấy chuyện không nên nghe nên đã rời đi nhưng bị phát hiện. Trong chuyện này ba anh và bà ta không tránh khỏi liên quan.
"Từ Phóng, cậu lập tức cho người canh giữ ngày đêm ở đây, không có sự cho phép của tôi không ai được đến gần phòng bệnh của cô ấy, kể cả ba bà dì tôi. Bác sĩ, y tá nếu muốn vào phải kiểm tra thật kĩ vào, cho người đi theo giám sát."
Từ Phóng nhanh chóng đi sắp xếp, rất nhanh sau đó mọi người ở khu này đều dời đi nơi khác.
Sau đó rất lâu bác sĩ mở cửa bước ra, gương mặt ông ấy lộ rỏ vẻ mệt mỏi sau ca phẩu thuật dài.
"Bác sĩ, cô ấy không sao rồi đúng không?" Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng nói lộ rõ vẻ gấp gáp không chờ được.
Bác sĩ là người quen với anh, ông vỗ vai nói: "Rất may mắn là phát hiện kịp thời nên bây giờ đã qua thời kì nguy hiểm. Nhưng do va đập mạnh ảnh hưởng đến não nên vẫn chưa thể tỉnh lại ngay bây giờ được."
Tảng đá trong lòng anh như được đặt xuống, Mạc Cảnh Hiên không ngừng lẩm bẩm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Bác sĩ dặn dò thêm vài chuyện, ông nói tạm thời cô ấy sẽ ở trong phòng cấp cứu chờ tình hình ổn định hơn mới có thể ra ngoài.
Mạc Cảnh Hiên được y tá hướng dẫn mặc đồ bảo hộ, khử trùng toàn thân mới được vào thăm cô.
Nhìn gương mặt trắng bệch trên giường cùng với vô dây dẫn trên người cô mà lòng anh đau nhói.
Lúc cô cần anh nhất anh luôn không bên cô? Lúc đó chắc cô rất sợ hãi, rất mong anh đến cứu mình nhưng anh đã chậm một bước.
Bây giờ chắc cô rất đau, anh ước mình có thể thay cô chịu đựng nỗi đau này.
Mạc Cảnh Hiên cầm tay cô, gục đầu xuống, "Bã xã, anh xin lỗi."
Trên mu bàn tay cô xuất hiện một vệt nước, là nước mắt của anh. Suýt chút nữa anh đã mất cô mãi mãi.
Nhưng vẫn rất may mắn, cô vẫn ở đây.
"Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ khiến em trở nên như thế này. Anh sẽ khiến người đó đau đớn gấp trăm ngàn lần nỗi đau của em hôm nay."