Trước tiên Cố Thừa Diệu đi vào phòng của Phàm Phàm, xem hết mấy cuốn album ảnh còn lại.
Lật từng tấm hình trong những cuốn album cẩn thận dán, cắt ép tỉ mỉ kia, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu, anh đều muốn cảm ơn Triệu Bách Xuyên. Toàn bộ thời gian trên đây, đều ghi chú rất rõ ràng.
Chụp lúc nào, chụp ở đâu.
Còn có lời bình luận đối với Cố Dịch Phàm.
Album viết vô cùng tường tuận, khiến Cố Thừa Diệu lại một lần nữa cảm giác được mình đã tham dự vào quá trình trưởng thành của Cố Dịch Phàm.
Nhất là những bức hình chụp ở bệnh viện. Càng khiến cho trái tim anh chua xót theo.
,
Tính toán thời gian ở trong nước, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc về nhà họ Cố.
Ở bên kia địa cầu, vừa vặn là sáng sớm. Cố Dịch Phàm vừa mới rời giường không lâu, nhận được điện thoại của ba bé rất vui vẻ.
Biết Diêu Hữu Thiên đang ngủ, cũng không nói nhất định muốn nói chuyện với Diêu Hữu Thiên, chỉ ra lệnh cho Cố Dịch Phàm, bảo anh nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt.
"Mẹ quay về con sẽ xem đấy, nếu như thiếu mất một cọng tác, con sẽ nhổ một cọng trên đầu ba."
Cố Dịch Phàm uy hiếp rất không khách sáo.
,
Cố Thừa Diệu đổ vạch đen đầy đầu: "Vậy nếu như mẹ con ức hiếp ba, con có giúp ba không?"
"Không giúp. Mẹ con ức hiếp ba, đó là vì ba xứng đáng." Cách điện thoại, Cố Thừa Diệu không nhìn thấy được biểu cảm của Cố Dịch Phàm, nhưng gần như có thể tưởng tượng ra được.
Dáng vẻ hiện giờ của bé.
Kiều Tâm Uyển nhận lấy điện thoại từ tay Cố Dịch Phàm, lại dặn dò mấy câu, không ngoài những chuyện bảo Cố Thừa Diệu chăm sóc Diêu Hữu Thiên thật tốt.
Cố Thừa Diệu rất ai oán, trong lòng mẹ và con trai, địa vị của anh đều không bằng được Diêu Hữu Thiên.
Có điều anh vẫn rất vui vẻ cúp điện thoại.
,
Xem lại những cuốn album kia một lần nữa, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Đây là con trai của anh, và cả vợ của anh.
Bây giờ bọn họ đều ở bên cạnh anh, thật là tốt.
Thời gian đã qua một giờ đêm. Ngáp một cái muốn về phòng, khi đi qua trước một cánh cửa mà ngày hôm nay đến đây vẫn chưa từng mở ra, bước chân dừng một chút.
Đây là, phòng của Triệu Bách Xuyên, hôm nay Diêu Hữu Thiên đã thu dọn phòng bếp và phòng khách dưới lầu một lần.
Chỉ ngoại trừ nơi này, suy nghĩ một chút, vẫn đẩy cửa bước vào.
,
Căn phòng màu xám nhạt, không có trang trí dư thừa.
Toàn bộ vật dụng đều phủ vải chống bụi, thật ra cũng không có gì để xem.
Có điều Cố Thừa Diệu theo bản năng đi đến trước tủ đầu giường, xốc vải chống bụi ở phía trên lên.
Khung hình mặt trên úp xuống đã xuất hiện trước mặt anh.
Đưa tay ra xoa mũi, anh vẫn cầm khung ảnh kia lên nhìn một cái.
,
Cùng nội dung với khung hình đặt trong phòng của Diêu Hữu Thiên. Nhưng tạo hình lại không giống.
Cố Dịch Phàm ở giữa, Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên mỗi người một bên hôn má bé.
So với một nhà ba người bọn họ, nhìn còn giống một nhà ba người hơn.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu, không nhịn được đã hơi đen.
Nhẫn nhịn nửa ngày mới không đập vỡ cái khung ảnh kia, xé toang tấm hình bên trong.
,
Anh không lập tức quay về phòng, mà đứng đó bất động.
Màn đêm, hơi lạnh, giống như trái tim anh lúc này.
Đột nhiên rất muốn tìm ra một số chứng cứ Triệu Bách Xuyên không hoàn mỹ.
Khiến anh ít nhất có thể biết được, Triệu Bách Xuyên cũng là một người phàm.
Để anh có thể bày những chứng cứ đó ở trước mặt Diêu Hữu Thiên, để cô biết thật ra Triệu Bách Xuyên là một tên xấu xa.
Bản thân anh biết rất rõ, ý nghĩ này rất buồn cười, nhưng mà, lại không kiềm chế được.
Tủ quần áo, tủ đầu giường, đều bị anh lật tung lên, nhưng chẳng có gì.
Chiếc bàn duy nhất trong phòng, kéo ngăn kéo ra đều là một số đồ đạc không quan trọng.
Mãi đến khi kéo đến ngăn cuối cùng, phát hiện ngăn kéo đó đã khóa.
,
Nheo mắt lại, Cố Thừa Diệu giống như đã tóm được nhược điểm gì đó, có lẽ, những gì có thể chứng minh Triệu Bách Xuyên không quang minh lỗi lạc như thế, đang ở đây.
Mở khóa đối với anh mà nói rất dễ dàng.
Anh gần như không phí chút sức lực nào đã mở được ngăn kéo ra.
Bên trong đặt mấy quyển sổ ghi chép rất chỉnh tề.
Híp mắt lại, anh tiện tay cầm một quyển đặt dưới cùng lên.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, âm u.
Gió trên biển rất to. Thổi lên mặt người rất khó chịu.
Thuyền đã đi trên mặt biển ba ngày rồi. Thiên Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phát súng đó, rất nặng, mặc dù bác sĩ nhiều lần bảo đảm, nói cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng tâm trạng tôi, vẫn rất nặng nề
Cô ấy còn mang thai, lại trúng đạn, sẽ thế nào? Tôi cũng không biết.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, trái tim khẽ đau đớn, nhớ đến lúc biết mình sắp chếp, cô ấy ôm lấy tôi, an ủi tôi, nói với tôi phải sống tiếp.
Không nhịn được nắm lấy tay cô ấy: "Em cũng phải sống tiếp. Thiên Thiên, nhất định phải sống tiếp.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, quang đãng.
Cuối cùng trên mặt biển không còn mưa nữa.
Buổi sáng, tôi nhìn thấy mặt trời mọc lên từ mặt biển.
Cảnh mặt trời mọc đẹp như thế, tôi hi vọng Thiên Thiên có thể tỉnh lại, cùng với tôi, xem cảnh mặt trời mọc này.
Mà vào lúc này bác sĩ đã mang đến tin tức tốt, cô ấy tỉnh rồi.
Trời cao phù hộ, cuối cùng cô ấy đã nghe thấy lời khẩn cầu của tôi. Cô ấy sống rồi, cô ấy sống rồi.
Mặc dù cô ấy chỉ nói với tôi mấy câu, đã lại ngủ thiếp đi, nhưng đối với tôi mà nói, đã là tin tức tốt nhất rồi.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, quang đãng.
Thiên Thiên rất bất mãn với tôi, cô ấy bảo tôi đi soi gương, cô ấy nói hình tượng hiện giờ của tôi, có thể đi đóng Vampire đại chiến cương thi rồi.
Tôi nhìn mình trong gương, cũng muốn cười.
Bảy ngày, tròn bảy ngày. Tôi giống như một tên ngốc, trông chừng cô ấy, nóng lòng muốn cô ấy lập tức tỉnh lại.
Thì làm sao có thời gian chú ý đến hình tượng của mình?
Sửa soạn cho mình khá hơn một chút, rồi lại đi thăm Thiên Thiên, câu đầu tiên của cô ấy không phải là nói với tôi, mà là nói với vị bác sĩ vẫn luôn đi cùng chúng tôi.
"Bác sĩ, tay nghề của ông tốt như vậy, cũng chữa giúp anh ấy một chút đi. Anh ấy bị bệnh rồi, ung thư dạ dày giai đoạn giữa."
Cơ thể tôi chấn động, bảy ngày, tròn bảy ngày, ngày đêm lo lắng cho cô ấy, khiến tôi đã quên mất, tôi là một người đang sinh bệnh.
Càng kinh ngạc hơn là cô ấy vừa tỉnh lại, tinh thần vừa mới tốt một chút, đã quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Mà lúc này rõ ràng cô ấy còn yếu ớt như vậy, ngay cả ngồi dậy ăn cơm cũng có chút khó nhọc.
Trái tim chua xót.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Thời tiết, âm u.
Tôi bắt đầu làm bạn với thuốc, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc.
Bác sĩ khám bệnh cho tôi cũng biết Đông y, mỗi ngày ông ấy còn rút thời gian châm cứu cho tôi.
Quá trình đó, khổ sở mà rất dài.
Có điều, tôi không cho là khổ, bởi vì cô gái đáng thương kia, cũng giống tôi.
Lực mãnh liệt của đạn, khiến cô ấy bị thương nghiêm trọng. Cô ấy có điềm báo trước khuynh hướng sinh non.
Cô ấy rất phối hợp, tôi còn nhớ sau khi cô ấy biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là túm lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, xin ông giữ lấy đứa bé này, cầu xin ông."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên rất muốn rơi lệ.
Nghĩ đến người phụ nữ đã đưa tôi đến thế giới này, tâm trạng của bà ấy. Có phải cũng giống như Diêu Hữu Thiên.
Cho dù thế nào, cũng phải giữ lấy đứa con của mình?
Oán hận ban đầu đối với bà ấy, đột nhiên đã biến mất rất nhiều.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Chúng tôi đã đến nước Anh, Diêu Hữu Thiên vẫn phải điều trị.
Tôi cũng vậy.
Chúng tôi được sắp xếp ở trong hai ăn phòng bệnh gần nhau, mỗi ngày đến lúc uống thuốc, chúng tôi đều ở cạnh nhau.
Tôi nhìn bụng của cô ấy to lên từng chút một.
Sinh mạng thật sự rất thần kỳ, tôi năm xưa, có phải cũng dần dần lớn lên trong bụng của người phụ nữ đó như vậy không?
Nỗi hận trong lòng đối với người phụ nữ nó, đột nhiên bắt đầu tan biến từng chút một.
Tôi là một người ti tiện, tôi vẫn luôn nói với bà ấy, tôi không hận bà ấy.
Nhưng trên thực tế, tôi vẫn hận. Nếu không thể cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, nếu như không thể gánh vác trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng toi, thì vì sao phải sinh tôi ra.
Mà hơn nữa còn là một đứa trẻ có huyết thống như vậy.
Tôi từng muốn báo thù, hủy diệt tất cả cũng phải báo thù người đó, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện, dường như mình đã mất đi lập trường báo thù.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Hôm nay sau khi Thiên Thiên ăn xám@Lê^Quý*Đôn cơm xong, đã đột nhiên kêu một tiếng.
Tôi giật nảy mình, cho rằng cơ thể cô ấy khó chịu.
Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy nói, đứa trẻ đang cử động.
Tôi cũng bị hù dọa, trong sinh mệnh ngắn ngủi của tôi, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời tôi không cách nào phản ứng.
Tay chân luống cuống đứng ở nơi đó.
Rõ ràng cô ấy bị phản ứng của tôi làm cho vui vẻ, cô ấy cười, gương mặt cực kỳ thoải mái, cho phép tôi cảm nhận một chút.
Tôi mang theo tâm trạng vô cùng kính sợ, đặt tay lên bụng cô ấy.
Trong giây lát, tôi đã cảm nhận được, thai đạp truyền đến dưới lòng bàn tay.
Lần này, tôi đã thật sự rơi nước mắt.
Trong lòng nghĩ đến một người phụ nữ, nếu như tôi có cơ hội, có thể chữa khỏi bệnh của tôi, quay về bên cạnh bà ấy, tôi nhấ định sẽ rất nghiêm túc gọi bà ấy một tiếng mẹ.
Sau đó nói cho bà ấy biết, tôi không hận bà ấy nữa. Lần này thật sự không hận nữa.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Bụng của Thiên Thiên càng ngày càng lớn.
Sắc mặt của cô ấy lại càng lúc càng nhợt nhạt.
Phát súng trước đó, khiến cô ấy bị thương nặng, cho dù được cấp cứu, cô ấy vẫn yếu ớt.
Mấy ngày nay mặc dù cô ấy đều đang dưỡng thai, nhưng mang thai đối với cô ấy mà nói, vẫn quá tốn sức.
Hôm nay bác sĩ lặng lẽ nói với tôi, đầu của đứa trẻ rất nhỏ, chỉ tiêu các loại đều không đạt tiêu chuẩn.
Đầu óc của tôi đột nhiên choáng váng, chỉ tiêu các loại đều không đạt tiêu chuẩn là có ý gì?
Bác sĩ nói một đống thuật ngữ chuyên ngành, tôi không hiểu một câu nào.
Tôi chỉ nói với bác sĩ một câu: Nếu như người lớn và trẻ con đồng thời có nguy hiểm, xin ghi nhớ, nhất định phải giữ lấy người lớn.
Thiên Thiên, em nhất định phải chống đỡ được. Nhất định.
,
Năm **** tháng ** ngày **.
Cuối cùng Thiên Thiên đã sắp sinh rồi. Trong phòng sinh, cô ấy rất đau, kêu hai tiếng thì không kêu nữa.
Tôi nghe thấy tiếng bác sĩ nói chuyện, cô ấy nói không muốn kêu, bảo tồn thể lực.
Sau đó tôi thật sự không nghe thấy tiếng kêu của cô ấy nữa.
Điều này khiến tôi càng thêm lo lắng. Tôi biết cô ấy đau, nhưng không thể góp sức.
Tôi có thể uống thuốc cùng cô ấy, cùng châm cứu với cô ấy. Nhưng chuyện này tôi lại không làm được.
Lúc này, đột nhiên cực kỳ hận Cố Thừa Diệu.
Nếu như anh ta không hiểu lầm Thiên Thiên, nếu như anh ta không cho mình là đúng thậm chí tàn nhẫn như thế.
Bây giờ anh ta đã có thể ở bên cạnh Thiên Thiên, cho cô ấy sức mạnh, ủng hộ cô ấy.
Mặc dù Thiên Thiên chưng từng nói, nhưng tôi biết, người cô ấy yêu, vẫn là anh ta.
,
Tình yêu đó sẽ không vì tôi ở bên cạnh cô ấy mấy tháng mà biến mất.
Tôi hiểu ánh mắt thường xuyên trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ của cô ấy, cô ấy đang nhớ anh ta.
Suốt cả một buổi tối, tôi vẫn luôn lo lắng.
Tôi thậm chí có kích động muốn xông vào trong xem thử tình hình thế nào. Nhưng tôi không có tư cách đó.
Tôi nghĩ đến lời bác sĩ nói với tôi hôm đó, trong lòng luôn nguyện cầu, Thiên Thiên, xin em phải chống đỡ. Nhất định phải chống đỡ.
Lúc trời mờ sáng, cuối cùng Thiên Thiên được người ta đẩy ra ngoài.
Cùng đi ra, còn có một đứa trẻ bé nhỏ vừa mới sinh, không nặng đến năm cân*, gầy gò.
*1 cân Trung Quốc = 1/2 kg.
Tôi không có tâm trạng nhìn đứa bé, tôi chỉ quan tâm Thiên Thiên thế nào rồi.
,
Trong phòng bệnh, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nheo mắt, dường như đang ngủ, cảm nhận được tôi đến gần.
Ánh mắt cô ấy không mở ra, nhưng môi mấp máy, cho dù là vì mới sinh mất sức giọng nói của cô ấy rất nhẹ.
Tôi vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Cô ấy nói: Cố Thừa Diệu, tôi hận anh.
Tôi không biết cô ấy nói ra câu này với tâm trạng thế nào.
Tôi chỉ biết yêu sâu bao nhiêu, hận mới nặng nhường ấy.
Cố Thừa Diệu, anh vĩnh viễn sẽ không biết, anh may mắn đến mức nào, anh cũng vĩnh viễn sẽ không biết, anh đã bỏ lỡ điều gì ——
,
Bộp. Nhật ký rơi xuống mặt đất.
Cố Thừa Diệu không xem tiếp được nữa, ánh mắt của anh đã mơ hồ.
Cuốn nhật ký đó, chân thực tả lại quá trình mang thai, sinh nở của Diêu Hữu Thiên.
Đó là những gì mà chỉ nhìn hình của Phàm Phàm, chỉ biết sức khỏe của Cố Dịch Phàm rất kém, đều không thể biết được.
Mỗi một chữ bên trong, đều giống như kim đâm vào tim anh.
Đau đớn, hơn nữa đau đớn đến phát xót, khiến anh cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Nhật ký trên tay, biến thành sự tồn tại nóng bỏng tay.
Anh đột nhiên không xem tiếp được nữa.
Không vội nhặt cuốn nhật ký, anh đã đứng dậy.
Cơ thể ban đầu còn cảm thấy hơi lạnh, lúc này chỉ cảm thấy nóng đến khó chịu.
Trái tim giống như bị lửa thiêu.
Nếu như không phải biết rõ Triệu Bách Xuyên không thể biết anh sẽ đưa Diêu Hữu Thiên đến nước Anh. Anh ta càng không thể đoán trước mà chuẩn bị cuốn nhật ký chỉ để chỉnh mình.
,
Anh thật sự muốn cho rằng, Triệu Bách Xuyên cố ý.
Quan trọng hơn là, anh biết rõ, những gì viết trên nhật ký của Triệu Bách Xuyên, không có một chút cường điệu nào.
Hoặc thậm chí, có thể anh ta miêu tả sơ sài, làm giảm bớt đau khổ Diêu Hữu Thiên từng trải qua.
Bởi vì anh ta không phải cô.
Cho dù Triệu Bách Xuyên ở bên cạnh cô, cũng không thể cảm nhận được 100% nỗi đau khổ lúc đó của Diêu Hữu Thiên.