Tại nước Anh lúc này, đã vào mùa đông. Cực lạnh.
Gió thổi qua, mang theo từng cơn lạnh lẽo. Diêu Hữu Thiên ôm chặt Cố Thừa Diệu, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp. Ấm áp lạ thường.
Trên thực tế, quả thực cô luôn muốn quay về nước Anh một chuyến.
Nhà ở nước Anh, vẫn chưa xử lý, còn có một số đồ đạc, ban đầu đi quá vội vàng, cũng không mang về nước.
Mặc dù Triệu Bách Xuyên đã mang về một phần, có điều vẫn có rất nhiều đồ chưa mang đi.
,
Chỉ là sau khi về nước, đủ loại chuyện cùng xảy ra.
Cô bận đến mức không có thời gian, cũng gặp trở ngại.
Hai tiếng sau, Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa đứng trước ngôi nhà đã ở bốn năm.
Cố Thừa Diệu ngẩng đầu nhìn một cái, một căn nhà hai tầng rưỡi, trước nhà là một vườn hoa nhỏ. Nối liền với các căn nhà ở trái và phải.
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu, khom lưng xuống tìm ra chìa khóa nhà ở bên dưới một bồn hoa của vườn hoa. Huơ huơ trước mặt anh.
Đó là nụ cười nghịch ngợm nhất, cũng rực rỡ nhất từng xuất hiện trên mặt cô mà Cố Thừa Diệu nhìn thấy, từ lúc du lịch trăng mật lần này đến giờ.
,
Trái tim mỉm cười, anh biết, quyết định này là đúng rồi.
Cầm chìa khóa đi vào. Vật dụng trong phòng khách đã sớm được phủ vải chống bụi.
Có điều vẫn có thể nhìn ra bố cục, và cả trang trí trong nhà.
Sắc thái ấm áp, phối hợp rất ấm cúng, nhìn rất có cảm giác gia đình.
"Lầu một ngoài phòng khách ra, còn có phòng đọc sách, phòng chơi của Phàm Phàm, phòng bếp và phòng ăn."
"Có điều Phàm Phàm rất ít khi chơi ở lầu một. Con thích chơi ở phòng nó hơn."
,
"Phòng của Phàm Phàm ở đâu?" Cố Thừa Diệu thật sự muốn nhìn một chút: "Lầu hai?"
"Phải." Diêu Hữu Thiên nhìn vẻ mặt của Cố Thừa Diệu, kéo tay anh đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai tổng cộng có bốn căn phòng. Ngoài phòng của Diêu Hữu Thiên, Triệu Bách Xuyên, hai phòng còn lại đều là của Cố Dịch Phàm.
Một phòng nghỉ ngơi, còn có một phòng chuyên đặt đồ chơi xếp hình của bé.
Đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt đêu là đồ chơi xếp hình.
Đủ loại phong phú, có món treo trên tường, cũng có món bày dưới đất.
Mấy tháng không có người ở, nơi này cũng dính một chút bụi.
,
Diêu Hữu Thiên đi vào, đi đến phía trước chiếc bàn ở trong cùng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một bức xếp hình cũng không tính là lớn ở bên trong.
"Cái này, là lúc Phàm Phàm một tuổi rưỡi, lần đầu tiên, tự mình hoàn thành toàn bộ bức xếp hình."
Bức xếp hình đó không lớn. Nhưng đối với một đứa trẻ mới hơn một tuổi mà nó, đã tính là chiến tích rất lợi hại rồi.
"Có hình của Phàm Phàm không?" Trước đây ở Bắc Đô, anh đã từng xem album ảnh rồi, có điều thực sự quá ít.
"Có."
Diêu Hữu Thiên gật đầu, đưa Cố Thừa Diệu vào căn phòng Phàm Phàm ở lúc đầu.
,
Căn phòng là phòng trẻ em tiêu chuẩn, màu lam nhạt, giống như biển rộng trời xanh khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trần nhà trên đỉnh đầu có hình mặt trăng và ngôi sao. Trên tường lại dán một số hình của phim hoạt hình.
Cố Thừa Diệu không xem TV nhiều, những nhân vật phim hoạt hình này anh cũng không gọi tên được.
Trên giường và trên đồ đạc đều phủ vải chống bụi màu trắng.
Diêu Hữu Thiên đi đến trước bàn học vén vải chống bụi lên, lấy từ bên trong ra mấy cuốn album ảnh.
Trên thực tế, mấy năm ngay ngoài ở bên Phàm Phàm, phần lớn thời gian, cô đều làm việc.
Những album ảnh này, đều do Triệu Bách Xuyên chụp rất nhiều.
Anh chụp xong, sau đó sẽ rửa ra, dán từng tấm vào album.
,
Anh vừa có nhiều thời gian, trái tim lại tinh tế.
Về cơ bản ảnh chụp đều được anh đánh mốc thời gian, và địa điểm.
"Lần này, cuối cùng em đã có thể mang những thứ này về." Tin rằng mẹ nhìn thấy rồi, nhất định sẽ rất vui.
Cố Thừa Diệu không nói gì, mở quyển thứ nhất ra.
Thì ra những gì Diêu Hữu Thiên cho anh xem, chỉ có mấy tấm đơn giản. Dù sao những tấm hình chụp đó là sau khi cô đến Bắc Đô đã dọn ra, những tấm ban đầu tồn tại trong điện thoại, không nhiều.
Ở bên nước Anh lại không giống vậy.
,
Vô cùng tỉ mỉ.
Ngày đầu tiên ra đời, ngày thứ hai.
Cố Dịch Phàm lúc đó, vô cùng bé nhỏ.
Da thịt đỏ hồng, thoạt nhìn rất gầy, hơn nữa là dáng vẻ suy dinh dưỡng.
Bên cạnh tấm hình, đều ghi chú ngày tháng.
Càng lật về sau, sự thay đổi của Cố Dịch Phàm càng lớn.
,
Lúc hai tuổi, Cố Dịch Phàm vì một cơn cảm mạo lại sinh bệnh, ở trong bệnh viện, hình chụp là cảnh bé uống thuốc.
Ghi chú là: Phàm Phàm đã hai tuổi rồi, rất dũng cảm. Uống thuốc không kêu đắng, hơn nữa còn biết an ủi mẹ.
Bên cạnh vẽ một trái tim rất lớn.
Diêu Hữu Thiên lúc đó thì nhìn bé với vẻ thương tiếc.
Hai tấm hình dán đối mặt vào nhau, nhìn ấm áp lại cảm động.
Tái tim của Cố Thừa Diệu khẽ run, đưa tay ra ôm chặt eo của Diêu Hữu Thiên.
,
"Còn có rất nhiều, anh có muốn ngồi xuống từ từ xem?" Diêu Hữu Thiên nhìn lại những tấm hình này, cũng có cảm giác thời gian đã trôi qua quá nhanh.
Vào lúc cô không nhận thấy, Phàm Phàm đã lớn thế này rồi.
Cố Thừa Diệu lắc đầu: "Không xem nữa, đi xem thử phòng của em."
Anh muốn lưu giữ, có thời gian từ từ xem.
"Được." Diêu Hữu Thiên gật đầu, đưa anh đến phòng của mình.
,
Phòng của Diêu Hữu Thiên trang trí rất ấm áp, phối màu vàng nhạt. Trên tường không có một đồ trang trí dư thừa nào.
Có điều trên tủ đầu giường, đặt hai khung ảnh.
Một cái là ảnh chụp chung của Diêu Hữu Thiên và Tiểu Phàm Phàm. Còn có một cái là ảnh chụp chung của cô, Triệu Bách Xuyên và cả Tiểu Phàm.
Khóe miệng Cố Thừa Diệu không nhịn được giật giật hai cái: "Em đặt hình của Triệu Bách Xuyên ở đầu giường?"
Lẽ nào không nên đặt hình của anh sao?
"Không phải em đặt." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, không thừa nhận sự lên án này: "Là Phàm Phàm đặt. Nó nói không thể thiếu chú."
,
"Vậy em không biết lấy xuống sao?" Cố Thừa Diệu biết mình tự nhiên ghen tuông rất khó hiểu, cũng biết rất vô lý.
Nhưng không nhịn được.
Bọn họ bốn năm nay ở chung với nhau đúng không? Sớm chiều bên nhau đúng không?
Buổi tối còn phải xem hình đối phương để ngủ?
Tha thứ cho anh vẫn chưa có thánh phụ* như vậy, tức giận úp khung ảnh kia xuống, vẻ mặt cực bá đạo: "Sau này quay về, phải đặt ảnh của anh."
*thánh phụ: nghĩa tương tự như thánh mẫu, chỉ người đàn ông khoan dung độ lượng.
Trên trán Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa hiện lên ba vạch đen.
Cô đã không muốn giải thích, mỗi ngày về nhà cô đều rất mệt, sau khi chơi cùng Phàm Phàm lại càng mệt, thông thường đều nằm xuống là ngủ.
Hoàn toàn không có khả năng có cơ hội như anh nghĩ, ôm hình của Triệu Bách Xuyên nằm ngủ.
,
"Phòng của tên đó ở đâu chứ?" Cố Thừa Diệu nhướn cao đuôi lông mày: "Anh ta sẽ không đặt hình em ở đầu giường chứ?"
Anh quyết định rồi, chờ sau khi anh về Bắc Đô, nhất định phải nghĩ cách, khiến tên Triệu Bách Xuyên kia cách xa Diêu Hữu Thiên càng xa càng tốt.
Có sự xuất hiện của anh ta trong vòng mười trượng, không đúng, trong vòng ba ki-lo-met, đều không cho Diêu Hữu Thiên xuất hiện.
"Cái này em không biết rõ lắm." Trên thực tế thì đúng vậy, có điều lúc này có đánh chết Diêu Hữu Thiên cũng không thừa nhận: "Em chưa bao giờ vào phòng anh ấy."
Dáng vẻ giống như thở phào nhẹ nhõm của Cố Thừa Diệu khiến cô phì cười, nhưng trên mặt lại lộ ra chút khẩn thiết: "Vậy nên em cũng không biết anh ấy có đặt hay không, chi bằng, bây giờ anh đi xem thử?"
"Không cần." Có gì hay mà xem.
Cố Thừa Diệu từ chối: "Nơi này đã rất lâu không có người ở rồi, chúng ta vẫn nên đến khách sạn ngủ chứ? Cần thu dọn đồ gì, ngày mai lại qua."
,
"Không cần đâu." Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, dã bắt đầu động tay nhấc vải chống bụi trên giường lên: "Em thu dọn một chút, đồ gì cũng có, tại sao phải ra bên ngoài ở?"
Sau khi rời khỏi hòn đảo tư nhân ban đầu, đều luôn ở trong khách sạn.
Mặc dù đều là phòng tổng thống siêu tráng lệ, nhưng không có gì có thể thoải mái hơn ở trong nhà mình.
"Anh chờ em một chút, em dọn đồ đạc xong, lát nữa sẽ đi siêu thị mua chút thức ăn. Em nấu cơm cho anh ăn. Có được không?"
"Được." Quả thực khoảng thời gian này đều ăn bên ngoài, Cố Thừa Diệu vẫn rất nhớ tay nghề của Diêu Hữu Thiên: "Vậy để anh giúp."
"Vâng. Anh giúp em vén hết những vải che này lên
Lần này, Diêu Hữu Thiên không từ chối sự giúp đỡ của anh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Kết quả cuối cùng, là hôm nay Diêu Hữu Thiên vẫn ăn ở ngoài.
Phòng ốc lâu rồi không có người ở, thời gian quét dọn tương đối lâu.
Đến lúc trời tối, bên ngoài bắt đầu mưa tí tách.
Diêu Hữu Thiên bật cười, cả đoạn đường từ Đại Tây Dương, đến nước Mỹ vui chơi, phần lớn đều là thời tiết đẹp. Nhưng cô quên mất mùa đông của nước Anh, mưa nhiều mà âm u lạnh lẽo.
Gọi điện thoại gọi cửa hàng quen đưa đến hai phần đồ ăn.
Đối diện với ánh mắt hơi bất mãn của Cố Thừa Diệu, cô vỗ vai anh an ủi: "Không sao, chúng ta còn phải ở mấy ngày, ngày mai em lại nấu cho anh ăn."
,
Cố Thừa Diệu còn có thể nói gì chứ? Chỉ có thể đồng ý.
Ăn cơm tối xong, trời đổ mưa khiến hai người cũng không có hứng thú ra ngoài.
Chỉ ở trong nhà. Diêu Hữu Thiên đưa Cố Thừa Diệu cùng động tay, thu dọn đồ cần mang về Trung Quốc.
Trong lúc đó hàng xóm ở hai bên cách vách còn đến thăm hỏi một lần.
Nhìn thấy nhà đã lâu không bật đèn có ánh đèn. Còn tưởng rằng có người xấu vào.
Phát hiện người ở là Diêu Hữu Thiên dẫn đến yêu cầu nhiệt tình của hai nữ chủ nhân nhà hàng xóm. Nhất là khi nhìn thấy Cố Thừa Diệu có đến bảy phần giống với Cố Dịch Phàm khi lớn lên.
Lần này, tại sao Cố Dịch Phàm gọi Triệu Bách Xuyên là uncle. Mà không phải dad. Đã có giải thích rồi.
,
May mắn là hai người hàng xóm đều không thích hỏi nhiều chuyện riêng của người khác lắm.
Đó cũng là lý do vì sao Diêu Hữu Thiên đã ở đây mấy năm, nhưng chưa từng có ai hỏi quan hệ giữa cô và Triệu Bách Xuyên.
Những năm nay hàng xóm hai bên đều rất quan tâm Diêu Hữu Thiên. Sau khi Cố Thừa Diệu biết được, quyết định chọn thời gian mời hàng xóm hai bên ăn cơm.
Ngày hôm đó qua đi, Diêu Hữu Thiên cũng mệt mỏi vô cùng, cho nên buổi đêm tắm rửa qua, tóc vẫn còn ẩm đã gối đầu ngủ mất.
Lúc Cố Thừa Diệu tắm xong đi ra, phát hiện Diêu Hữu Thiên đã ngủ.
Cô mệt đến mức thậm chí chưa sấy khô tóc.
,
Mi tâm của Cố Thừa Diệu nhắn lại, tìm máy sấy tóc, thử ở phòng tắm, phát hiện là tĩnh âm, lúc này mới quay lại phòng, cẩn thận sấy khô tóc cho Diêu Hữu Thiên.
Tiếng kêu nhỏ của máy sấy tóc khiên Diêu Hữu Thiên bất giác xoay người, nhưng không tỉnh.
Cố Thừa Diệu thấy tóc cô đều đã khô rồi.
Lại nhìn cô một cái thật sâu, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng.
&. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
【 Ngoại truyện không có tiết tháo 】
Ba thiếu gia nhà họ Cố cộng thêm Đỗ Thanh Hiên cùng chơi mạt chược.
Cố Dịch Phàm chạy vào lòng Cố Thừa Diệu, đẩy "tường thành" anh đã xếp xong xuống.
Đổ xuống như vậy, hai anh em còn lại của nhà họ Cố và Đỗ Thanh Hiên đều đã nhìn thấy bài của anh, anh thua rồi.
Ván thứ hai, lại như vậy.
Ván thứ ba, cũng là như vậy.
Đến ván thứ tư, Cố Thừa Diệu không nhịn được nữa, tiện tay lấy một quân mạt chược muốn đánh ra đặt vào tay Cố Dịch Phàm.
"Đừng làm loạn. Nào, ba cho con chơi chim." Tay anh cầm một quân Yêu Kê.
,
"Ba, đây là chim của ba?"
"Đương nhiên không phải rồi, chim của ba lớn hơn con này nhiều." Đừng chụp cái loại nhỏ bé này lên người anh được không? Không thích hợp.
"Ba, ba còn có con chim khác sao?"
"Nói nhảm, không có chim thì có con sao?" Cố Thừa Diệu đáp lại theo bản năng.
"Phì." Cố Thừa Lân và Cố Thừa Kỳ đều phun ra. Đỗ Thanh Hiên không phun, anh trực tiếp bị nước bọt của mình làm sặc, ho khan không ngừng.
Diêu Hữu Thiên vừa mới đi vào nghe thấy, hai mắt trợn trừng: "Cố Thừa Diệu, anh lại dạy hư con trai."