Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 345: Như vậy cũng quá ức hiếp người rồi




Trời xanh thăm thẳm, gió thổi qua, gió biển nhiệt độ thấp, khiến người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cố Thừa Diệu ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ. Cảm giác được cần câu trên tay rung động, dùng sức kéo lên.

Bỏ cá câu được vào trong thùng, anh không khỏi đắc ý nhìn Diêu Hữu Thiên: "Con thứ năm. Buổi tối hôm nay có thể ăn một bữa tiệc toàn cá rồi."

Diêu Hữu Thiên nhìn thử cần câu của mình. Cô cũng đã ngồi gần một tiếng rồi, nhưng một con cá cũng chưa câu được.

"Quá kỳ lạ rồi. Con cá kia có phải là chọn người để ức hiếp không?"

Tại sao cô không có một con nào?

,

"Ha ha. Cái này cũng cần có kỹ xảo." Lúc Cố Thừa Diệu nói, lại thả mồi câu xuống.

Vung nhẹ cần câu, anh nhìn thùng nước của Diêu Hữu Thiên một cái, ánh mắt lộ rõ về chế giễu.

"Anh giở trò." Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa nhấc cần câu lên, mồi phía trên sớm đã không còn nữa, nhưng ngay cả bóng cá cũng không nhìn thấy.

Cô buồn bực vô cùng, đặt cần câu xuống, đi đến trước mặt Cố Thừa Diệu: "Em muốn đổi cần câu."

"Tại sao lại giở trò?" Cố Thừa Diệu đứng lên: "Rõ ràng kỹ thuật của em kém. Anh nói cho em, cho dù em có đổi cần câu, anh cũng vẫn có thể câu được cá."

,

"Hừ. Cũng chưa chắc." Nếu không vì sao anh đã câu được ba con rồi, ngay một con cô cũng không có?

Diêu Hữu Thiên đã đổi cần câu, trông chừng không nhúc nhích.

Cố Thừa Diệu chỉ cười, cầm cần câu ban đầu của Diêu Hữu Thiên lên bỏ mồi câu vào, sau đó lại một lần nữa ngồi xuống.

Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước, cô không tin, một con cá cũng sẽ không câu được.

"Động rồi, em nhìn xem." Lúc Cố Thừa Diệu nói, nhấc cần câu, lại một con cá cắn câu rồi.

Mắt Diêu Hữu Thiên đã mở trừng trực, kéo cần câu trước mặt mình nhìn một cái, mồi đã sớm biến mất.

"Tại sao có thể như vậy?"

,

Những con cá này là chọn người để ức hiếp sao?

"Ha ha ha ha." Cố Thừa Diệu cười rất hả hê, tiếng cười này tại sao nghe lại phách lối như vậy.

Diêu Hữu Thiên đứng bật dậy, đặt cần câu xuống: "Em không câu nữa."

Quá ức hiếp người ta rồi.

"Thời gian em kéo cần, hoặc là quá sớm, hoặc là quá muộn. Làm sao có thể câu được cá?"

Quá sớm, cá chưa cắn câu, quá muộn, cá ăn xong chạy mất.

Sao có thể câu được cá?

,

"Không phải vậy chứ." Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn cá trong thùng của Cố Thừa Diệu: "Em thấy những con cá này rõ ràng chính là cá mẹ."

"Ha ha ha ha." Cố Thừa Diệu cười càng vui vẻ hơn. Lại thả lưỡi câu đã móc xong mồi xuống. Anh ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình: "Vợ, em đang khen ngợi chồng em đẹp trai trá hình sao?"

Diêu Hữu Thiên gạt tay anh ra, sắc mặt đầy vẻ tức giận: "Ý của em là, những con cá này đều bị mù."

"Được rồi, ngoan. Đừng giận nữa. Nếu như những con cá này không có mắt nhìn như vậy, vậy lát nữa chúng ta sẽ nướng chúng nó ăn hết."

Thấy Diêu Hữu Thiên vẫn không vui, Cố Thừa Diệu đành phải ôm cả người cô trên đùi mình.

Trán tì vào trán cô, vẻ mặt vẫn mang nụ cười: "Nài, anh dạy em, lần này bảo đảm câu được cá."

,

"Không câu nữa." Diêu Hữu Thiên thật sự không phải đang giở tính khí nóng giận: "Anh đã câu được rất nhiều rồi, đủ để chúng ta ăn rồi."

Người tiếp tế nguyên liệu vừa mới tới.

Trong tủ lạnh còn có rất nhiều đồ ăn. Bọn họ cũng chỉ có hai người, đâu thể ăn nhiều như vậy.

"Những con cá này không nghe lời như vậy, vậy lát nữa anh sẽ ngũ mã phanh thây chúng nó, cộng thêm lăng trì xử tử. Cuối cùng sẽ băm thành thịt vụn. Có được không?"

"Phì." Diêu Hữu Thiên không nhịn được nữa đã bật cười: "Anh đủ rồi đấy, anh ác thật."

"Ồ, anh ác sao?" Còn lâu Cố Thừa Diệu mới thừa nhận: "Lẽ nào em không phải mổ chúng ra rồi mới nướng sao?"

,

"Không cần." Diêu Hữu Thiên đột nhiên đứng dậy: "Em sẽ nướng cả con. Đi thôi, chúng ta đi về trước dã."

Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, thêm một lát nữa sẽ muộn.

"Nướng cả con? Em khẳng định, em biết?"

"Anh đừng xem thường em." Diêu Hữu Thiên nhíu mày, cảm giác cuối cùng mình cũng được mở mày mở mặt: "Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?"

Mười ngón tay không dính nước xuân thì thôi đi, rõ ràng về mặt công việc cũng là một người khôn khéo, nhưng về cuộc sống thì hoàn toàn là một kẻ ngốc nghếch.

"Lợi hại như anh không?" Lúc nói chuyện, Cố Cố Thừa Diệu dùng sức kéo cần câu, lại câu được một con cái.

,

Anh thật sự không nhịn được quay mặt sang, nhướn mày nhìn Diêu Hữu Thiên. Giáng vẻ đó cực kỳ giống như cún con chờ chủ nhân khen ngợi.

Diêu Hữu Thiên liếc mắt khinh thường. "Đúng. Lợi hại giống như anh." Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, vỗ vai Cố Thừa Diệu: "Lợi hại đến mức giặt quần áo không biết phải bỏ từng cái ra, lợi hại đến mức phơi quần áo thì phơi hai cái chồng lên nhau. Anh thật là lợi hại."

Hôm qua Cố Thừa Diệu nói gần đây cô làm cơm vất vả, xung phong tỏ ý anh muốn giặt quần áo.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không tin tưởng Cố Thừa Diệu, nhưng anh nói cái này rất đơn giản, chẳng phải là ném vào máy giặt quần áo sao?

Anh biết làm.

,

Buổi tối lúc cô nhớ ra đi cất quần áo mới phát hiện, cô hoàn toàn không nên ôm lòng tin lớn với năng lực làm việc nhà của Cố Thừa Diệu.

Con người Cố Thừa Diệu ở một số phương diện cực kỳ không câu nệ tiểu tiết.

Ví dụ như lúc anh cởi quần áo. Lúc anh cởi quần, thì quen cởi cùng một lúc cả quần trong lẫn quần ngoài.

Anh cởi như vậy, cũng ném đi giặt như vậy.

Lúc cô lấy quần áo còn thấy lạ, tại sao anh không thay quần trong. Nhưng lúc lấy quần áo xuống mới phát hiện, quần trong và quần ngoài lồng vào nhau.

Xin người, đó rõ ràng chỉ là một chiếc quần đi biển, mỏng như vậy, lẽ nào anh không phát hiện sao?

,

Và cả quần áo của cô cũng như vậy.

Cô thật sự cạn lời với anh rồi.

"Vợ." Da mặt Cố Thừa Diệu dày có thể so với tường thành: "Anh bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa. Em tin tưởng anh đi."

"Anh còn muốn có lần sau?" Diêu Hữu Thiên cau mày, dáng vẻ đó thật sự ghét bỏ anh: "Thôi đi. Tự em động tay còn nhanh hơn một chút."

Cố Thừa Diệu có chút xấu hổ gãi đầu: "Anh có thể giúp em giết cá. Đảm bảo anh biết cái này."

Đáp lại của Diêu Hữu Thiên là hai tiếng ha ha: "Thật xin lỗi, đảm bảo của anh, trước giờ đều không thể tin."

"Đừng coi thường người khác như vậy nha, lần này bảo đảm của anh nhất định đáng tin."

Chỉ là giết cá mà thôi, có gì khó? Anh nhất định làm được.

************

Một tiếng sau, Diêu Hữu Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhìn Cố Thừa Diệu giết xong từng con cá. Cũng không mở miệng.

Cho đến khi anh giải quyết con cá cuối cùng, đặt lên thớt, lại nhìn về phía mình với vẻ mặt thành tựu, cuối cùng cô giật giật khóe miệng.

"Xong rồi?" Như vậy đã xong rồi?

"Xong rồi." Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt đắc ý: "Em xem, anh đã nói anh sẽ làm được mà?"

Rất đơn giản.

Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là trực tiếp quăng cho anh một ánh mắt khinh thường, đưa tay đẩy Cố Thừa Diệu ra.

,

Tiến lên hai bước cầm cá trên thớt lên, giơ lên đặt trước mặt Cố Thừa Diệu.

"Cá này, quả thực là đều bị anh "giết" chết rồi. Có điều, thứ nhất, anh không bỏ nội tạng đi, thứ hai, anh quên cạo vẩy cá rồi. Thật xin lỗi, Cố Thừa Diệu, bảo đảm của anh, quả nhiên không đáng tin."

Về phần động tác giết cá thô lỗ kia, cô đã không nỡ nhìn thẳng rồi.

Thậm chí cô muốn rơi nước mắt đồng cảm với đám cá kia, tại sao xui xẻo rơi vào tay người tính khí trẻ con như Cố Thừa Diệu?

Á ——

Mặt Cố Thừa Diệu lập tức trở nên cực kỳ dễ nhìn. Cứ giống như đã đánh đổ bình gia vị vậy. Vị gì cũng có.

"Cái đó, không phải, anh ——" Anh thật sự không biết. Tại sao giết cá còn phải cạo vây cá chứ?

,

"Dừng." Diêu Hữu Thiên cũng đã quen rồi, vỗ vỗ vai anh: "Em ấy mà, đã không định tin tưởng anh nữa rồi. Có điều, em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng."

"Em nói đi, anh nhất định thể hiện thật tốt." Giọng nói nghiêm túc giống như đang lập lệnh quân đội.

"Tìm bếp nướng thịt cần dùng ra, chuyển ra bên ngoài. Sau đó chuẩn bị xong bếp đó, để đồ ăn và gia vị lên."

Trong nhà kho của chủ nhân ngôi nhà này, cái gì cũng có, mà chuyện đơn giản như vậy, chắc hẳn anh sẽ biết chứ?

"Còn nữa, em nhìn thấy phía sau nhà khó còn có than chuyên dùng để nướng thịt, anh cũng tìm ra."

"Cần anh nhóm lửa không?"

"Không cần." Diêu Hữu Thiên từ chối, thái độ hết sức kiên quyết: "Chờ em qua."

Cô tuyệt đối không được tin tưởng Cố Thừa Diệu nữa.

,

"Thật ra anh có thể ——" Anh vẫn có những việc anh biết làm, thật đấy ——

"Em nói chờ em ." Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được nữa, giọng nói cao hơn một bậc: "Nghe rõ chưa? Anh chỉ cần chuyển đồ ra ngoài là được. OK?"

Cố Thừa Diệu cũng hiểu ý của Diêu Hữu Thiên, xoa mũi, ngượng ngùng đi chuyển đồ.

Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng của anh, thở dài, cam chịu xử lý lại cá một lần nữa.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Cố Thừa Diệu, cô thật sự không nhịn được cười ra tiếng.

,

Người này.

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, sống một đời ới người như vậy, thật ra cũng rất thú vị.

Không có việc gì trêu chọc anh mấy lần, nhìn đủ loại biểu cảm của anh. Sẽ cảm tahays cuộc sống rất vui vẻ, rất thú vị.

Diêu Hữu Thiên mặc dù ngoài miệng ghét bỏ, có điều thật ra trong lòng rất thích nhìn những phản ứng này của Cố Thừa Diệu.

Bởi vì điều này chứng tỏ anh không phải người không gì không làm được, mà anh cần cô.

Cảm giác được người cần này, thật sự rất tốt.

Mặc dù có lúc sẽ khiến cô rất phát điên.

,

"Ừm. Xong rồi." Xử lý xong cá, cắt thịt xoa muối để tiện lát nữa thêm gia vị. Cô nhìn Cố Thừa Diệu đang ở trên bãi cát bên ngoài chuẩn bị bếp nướng thịt.

Mặt trời đã sắp xuống núi, nhuộm màu vàng kim lên người anh, góc độ ngược sáng, khiến nhìn anh lóa mắt giống như Apollo vị thần Thái dương.

Đúng lúc anh cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt đã nhìn thấy cô qua cửa sổ.

Giơ tay lên, giống như hướng đạo sinh đang chào: "Vợ, anh làm xong hết rồi."

Lần này anh không làm sai, bảo đảm của anh, vẫn đáng tin chứ?

Diêu Hữu Thiên không nhịn được cười ra tiếng. Người này, thật đúng là ——

Hình như cô, lại càng yêu anh hơn rồi.