Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 344: Anh còn biết cái này




Diêu Hữu Thiên xoa trán, cô sai rồi, cô không nên tìm một công tử nhà giàu ngu ngốc để làm những chuyện này.

"Anh đi ra ngoài cho em."

"Thiên Thiên. Em có thể dạy anh, anh bảo đảm anh học rất nhanh." Cố Thừa Diệu tính nỗ lực một chút, tự mình làm chút chuyện.

Diêu Hữu Thiên nhíu mày, ánh mắt đầy ánh sáng khinh thường.

Dạy anh? Với kẻ mù mờ phòng bếp như anh?

"Chờ anh học được. Em cũng chết đói."

Á.

Cố Thừa Diệu không nói gì nữa, ngoan ngoãn lau sạch tay, lùi ra cửa, có điều dường như vẻ mặt cực kỳ uất ức.

,

Diêu Hữu Thiên đã không để ý đến anh nữa.

Đã biết người này không nhờ vả được, cái gì cũng phải tự mình làm.

Động tác của cô cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh, bốn món một canh đơn giản đã làm xong rồi.

Lần này ngay cả đũa cũng không cần Cố Thừa Diệu lấy, lấy bát đũa xong, bày biện xong.

"Thiên Thiên, em thật lợi hại." Cố Thừa Diệu không giúp được một tay, khen ngợi không keo kiệt chút nào: "Thơm quá. Nhất định ăn rất ngon."

"Nịnh cũng vô dụng." Diêu Hữu Thiên chẳng thèm tiếp chiêu. Múc cho anh một bát cach, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: "Em nói anh "bắt cóc" em qua đây, lại không nghĩ đến ba bữa của chúng ta?"

,

Cố Thừa Diệu có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: "Anh có cho người chuẩn bị đồ ăn mà."

Chỉ là không ngờ là đồ sống mà thôi.

Diêu Hữu Thiên tức giận rồi: "May mà em biết nấu cơm, nếu không anh cứ chuẩn bị đói chết đi. "

"Có vợ ở đây, sao lại để anh bị đói chết chứ." Cố Thừa Diệu mồm miệng đùa giỡn, không quên đặt canh trong tay xuống, ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng: "Vợ anh là tốt nhất, là người vợ tốt nhất khắp thiên hạ."

Lúc nói chuyện, hôn mạnh lên mặt cô một cái.

Diêu Hữu Thiên giơ tay lên. Vỗ bộp một cái lên cánh tay Cố Thừa Diệu: "Đừng nói nhảm, mau ăn cơm. Ăn cơm xong anh rửa bát."

"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Em yên tâm, bát anh nhất định biết rửa."

,

"Anh từng rửa bát sao?" Diêu Hữu Thiên không yên tâm lắm, không nhịn được đã hỏi thêm một câu.

"Chưa." Cố Thừa Diệu là một đứa bé ngoan thành thực, lần này kiên quyết không nói dối nữa: "Có điều anh sẽ học."

Sẽ học ——

Đáp án này khiến Diêu Hữu Thiên ngẩng mặt 45 độ nhìn trần nhà. Cuối cùng sau khi thở dài một hơi thì im lặng đến bất ngờ, xới một bát cơm cho mình. Không muốn để ý đến người nào đó nữa.

Mà Cố Thừa Diệu mặt dày mở miệng: "Hay là, em dạy anh?"

Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật, cố gắng nhẫn nhịn kích động chửi bậy.

Thôi, vốn dĩ không thể trông chờ vào Cố Thừa Diệu, cứ kệ anh đi.

Đương nhiên, hôm đó ăn cơm xong, bát do Diêu Hữu Thiên rửa.

Bởi vì Cố Thừa Diệu hoàn toàn không biết rửa bát, vừa vào đã phá mất hai cái.

Cô đành phải thay chân, tự mình ra tay, cô không hi vọng, qua hai ngày phải đối mặt với tình cảnh không có bát mà dùng.

,

Diêu Hữu Thiên tắm rửa xong, lại ngồi xuống ghế xích đu ở ban công. Vào phòng bếp bận rộn một lát.

Lúc đi ra, trên bàn trà đã đặt mấy loại trái cây cô tìm ra, pha một bình trà ướp hoa, không cần đi ra xa, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy sao đầy trời.

Trời sao ở đây đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.

Cô có thể không làm gì hết, chỉ ngây người nhìn trời sao trên định đầu, quá mỹ lệ rồi.

Bên tai là từng hồi sóng biển, ngày tháng thế này, mới là thư thái chân chính.

,

Duỗi lưng một cái, vừa mới muốn hoạt động tứ chi một chút, trên vai đã có thêm một đôi tay. Không cần quay đầu, ở đây chỉ có hai người bọn họ.

Cố Thừa Diệu khụy chân xuống, đầu tựa lên đỉnh đầu cô: "Hôm nay vợ vất vả rồi, anh giúp em xoa bóp một chút nhé."

Người Diêu Hữu Thiên căn cứng, quay người nhìn Cố Thừa Diệu: "Anh? Xoa bóp?"

Cự ly giữa hai người không đến một cen-ti-mét. Trên khuôn mặt phóng đại của Cố Thừa Diệu là vẻ chăm chú vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nói đùa.

,

"Vợ, em không nên xem thường anh." Cố Thừa Diệu khiến mặt cô quay qua chỗ khác: "Mặc dù anh không biết nấu cơm, có điều anh vẫn biết xoa bóp."

Lúc anh nói chuyện, bàn tay dùng lực lên vai Diêu Hữu Thiên.

Nhẹ nhàng nắn bóp, lực không nặng không nhẹ, ấn lên người thật sự có chút cảm giác ê ẩm tê dại.

Quả thực Diêu Hữu Thiên có chút khó chịu, dù sao hôm qua đã vận động quá lâu, ngủ một giấc đã ra khỏi nước.

Mà kỹ thuật của Cố Thừa Diệu thật sự rất tốt, ít nhất cô thật sự thả lỏng cơ thịt, để anh có thể phục vụ mình tốt hơn.

"Ừm." Diêu Hữu Thiên không nhịn được tán thưởng một tiếng: "Được đấy. Không nhìn ra, anh còn biết cái này?"

,

"Đương nhiên." Cố Thừa Diệu vừa có người khen, đuôi đã có thể dựng lên cao: "Rất nhanh em sẽ rõ, chồng của em còn rất lợi hại."

Diêu Hữu Thiên không nói gì nữa, người này, chỉ cần cho anh chút màu mè, tuyệt đối có thể nhuộm ra toàn cầu.

"Sao nào? Không tin à." Lúc Cố Thừa Diệu nói, sức lực trên tay tăng thêm một chút, dời đến sau cổ cô: "Nơi này, là huyệt phong phủ. Đây là, huyệt phong trì. Còn ở đây ——"

"Xuống thêm chút nữa, đây là huyệt khuyết bồn."

Lúc anh ấn xuống, Diêu Hữu Thiên quả thực cảm thấy rõ ràng hơn.

Làn này Diêu Hữu Thiên thật sự kinh ngạc: "Anh học ở đâu?"

,

"Đọc sách." Động tác trên tay Cố Thừa Diệu không ngừng, tay anh rắn chắc lại có lực, ấn lên người, thật sự khá chuyên nghiệp: "Bà nội lớn tuổi rồi, thường xuyên nói chỗ này đau chỗ kia đau. Lại không phải bệnh. Anh đã đi đọc sách. Trước đây chỉ cần anh ở nhà, sẽ xoa bóp cho bà nội."

Mặc dù nhà họ Cố có bác sĩ riêng, đoàn dưỡng sinh, những chuyện này không cần đến anh.

Có điều anh làm, cùng với người xoa bóp làm, ý nghĩa không giống nhau.

Anh làm chính là một tấm lòng hiếu thảo. Nhìn thấy tấm lòng ấy, Uông Tú Ng cũng sẽ cảm thấy rất hài lòng, rất khoan khoái.

Diêu Hữu Thiên không hỏi nữa, kỹ thuật này của Cố Thừa Diệu quả thực không tệ.

,

Mặc dù không không bằng người xoa bóp chuyên nghiệp, có điều quả thực có tấm lòng này đã khiến người khác thoải mái rồi.

Nhắm mắt lại, hưởng thụ.

Gió biển thổi tới đây, sự mát mẻ ở nơi này toàn không giống với Bắc Đô lúc này, gió biển nhiệt độ thấp, thổi đến khiến người ta cực kỳ dễ chịu.

Cô đột nhiên nghĩ đến thành phố Y, Phương Giai Kỳ làm loạn quá ghê dớm, khiến ba mẹ cũng không có cách tiếp tục ở lại Bắc Đô nữa.

Cũng đã một thời gian rất dài cô chưa về nhà rồi.

Chờ tuần trăng mật này kết thúc, có thể bay thẳng về thành phố Y, đi thăm ba mẹ một chút, sau đó sẽ về Bắc Đô.

,

Vừa mới muốn nói quyết định này cho Cố Thừa Diệu, tay anh chẳng biết từ lúc nào, đã sớm rời khỏi lưng cô. Đã di chuyển đến trước ngực cô.

Vừa mới tắm xong, cô không mặc áo lót.

Điều này cũng khiến Cố Thừa Diệu dễ dàng tóm lấy một bên đầy đặn của cô.

"Ưmh."

Lập tức quên mất lời muốn nói, từ cổ truyền đến một hồi nóng ẩm.

Từng chút từng chút, bờ môi nóng ấm mà mềm mại, mút lấy da thịt mịn màng của cô từng chút một.

,

"Anh đã phục vụ em rồi, bây giờ đến lượt em phục vụ anh."

Giọng nói của anh, có chút khàn khàn. Diêu Hữu Thiên nuốt nước bọt.

Anh cũng muốn cô xoa bóp cho anh sao.

Cô biết chút chút.

"Cố Thừa Diệu, anh ——" Không biết từ lúc nào anh đã đi vòng qua phía trước xích đu. Ngồi xuốn ghế, đưa tay ra ôm cô lên, rồi lại đặt xuống.

Để cô ngồi ngang trên đùi anh.

,

"Thiên Thiên." Tay Cố Thừa Diệu ôm lấy nơi đầy đặn của cô: "Em thơm quá."

Mũi anh hít hà nơi cổ cô.

Cơ thể cua cô luôn có sức hấp dẫn trí mạng với anh.

Bàn tay dao động trên người cô, dễ dàng cởi hết những ràng buộc trên người cô ra.

"Anh, anh buông em ra, em giúp anh xoa bóp là được rồi."

,

"Không cần." Cố Thừa Diệu hít sâu, liếm láp da thịt nơi xương quai xanh của cô từng chút một: "Em không cần cử động, cứ để anh là được rồi."

Đầu ngón tay của anh lướt qua người cô, khiến cô run rẩy một hồi: "Không, không cần."

"Cứ cần."

Cố Thừa Diệu hôn rất nồng nhiệt, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đáp án cự tuyệt.

,

Diêu Hữu Thiên há miệng nỗ lực ổn định hô hấp của mình, gió biển thổi tới, cô hơi run rẩy.

"Cố Thừa Diệu, đi vào trong phòng." Ở đây, nhất là trên xích đu, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy gió biển thổi tới, đều mang theo từng cơn khí nóng: "Không muốn ở đây."

"Cứ muốn ở đây." Cố Thừa Diệu cúi đầu, môi hướng xuống từng tấc, hôn từng chút lên đầu ngực của cô: "Em không cảm thấy như vậy mới kích thích sao?"

,

Trên hòn đảo này, hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, không có người khác.

Sao sáng đầy trời, biển lớn mênh mông, đều biến thành người chứng kiến của bọn họ.

Xích đu vì động tác của Cố Thừa Diệu mà càng đung đưa kịch liệt hơn, Diêu Hữu Thiên một mặt sợ ghế không vững, sẽ khiến mình ngã xuống.

Một mặt thật sự cảm thấy, như vậy rất kích thích.

Rối rắm do dự một hồi, nhưng cô không đẩy Cố Thừa Diệu ra.

Ở ngay trên ghế xích đu, cùng với từng cơn tiếng sóng, theo sự đung đưa lúc lên lúc xuống của xích đu.

Bọn họ hợp hai làm một.

,

Từng cái va chạm, mỗi lần nghênh đón.

Đều giống như một chương nhạc.

Tấu vang dưới bầu trời sao.

****************************

Những ngày kế tiếp, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói quả thực là khoảng thời gian thả lỏng nhất.

Ban ngày, cô và Cố Thừa Diệu, thỏa sức vui đùa trên đảo.

Lướt sóng, trượt ván, chạy mô tô trên mặt nước. Trên đảo có gì, anh đều dạy cô.

Hai người còn cùng chơi bóng chuyền trên bờ cát.

Buổi tối, bọn họ thưởng thức sao sáng đầy trời, yêu say đắm dưới bầu trời sao.

Bốn năm xa cách, khiến Cố Thừa Diệu giống như một đứa trẻ lấy được đồ chơi mới của mình. Hết lần này đến lần khác kéo Diêu Hữu Thiên tiến hành khiêu chiến cực hạn.

,

Xích đu ở ban công, giường ngủ trong phòng, còn có phòng tắm trong suốt toàn bộ kia.

Người ngâm mình trong phòng tắm lại có thể thưởng thức trời sao, nhà gỗ dưới núi, bờ cát bên biển, toàn bộ đều lưu lại dấu vết hoan ái của bọn họ.

Bọn họ thật sự đang hưởng tuần trăng mật.

Mỗi một ngày, đều giống như bạn tình đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy.

Hoàn toàn thả lỏng, vui vẻ, mà lại hạnh phúc!