Hôn Nhân Không Lời

Chương 31




Bảo Tú một thân bê bết máu khó nhọc lê từng bước về căn gác nhỏ. Cô chui vội vào trong phòng, trút bỏ bộ quần áo đẫm máu, cứ thế bước vào trong làn nước tắm lạnh ngắt. Máu hoà tan với nước tạo một màu đỏ thẫm loang loáng trên mặt bồn. Cái lạnh xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Cứ vài phút, cô không chịu được lại run một hồi. Dù biết là thế nhưng nước lạnh làm giảm tốc độ di chuyển của hồng cầu, sẽ giảm số máu thoát ra. Nói trắng ra là đỡ c.h.ế.t vì mất máu.

Khi cơ thể Bảo Tú quen với nhiệt độ nước, cả người cô bắt đầu thả lỏng thư giãn. Khẽ nhắm mắt chìm trong làn suy nghĩ. Cô vẫn chưa hỏi được đó có phải ý muốn của nội không. Thường thì nội sẽ không giao mấy việc này cho anh trai vì nội biết tính hắn- một gã khốn đốn vì cuồng SM, bạo lực và dâm dục. Dù hắn có kín tiếng đến đâu vẫn quên “không chùi mép”, con rơi con vãi của hắn đi đâu cũng gặp.

Có vẻ dự án này không “sâu” như cô nghĩ. Qua lời của bọn gia nhân mà cô vô tình nghe thấy buổi trưa thì cha mẹ và hắn ta có dự định đầu tư cho công ti nào đó. Nếu vậy thì chắc họ đinh chơi chứng khoán và cờ bạc. Mở hộp đêm chỉ lợi cho ông anh trai chơi bời. Tổng kết lại thì…

“Ông sẽ không đồng ý đâu.”

Bảo Tú chắc chắn thế.

“Vậy cái hồ sơ kia là gì?”

“Liệu có phải liên quan mấy vụ lúc trước khiến Hàn Mạc Quân tức giận về trút giận lên mình? Mấy vụ mafia à? Hay gì?”

“Dù sao cũng không liên quan đến nội, mình sẽ không đồng ý mà có thì cũng phải được anh ấy chấp nhận. Mình không có quyền. Dù sao cũng là hôn nhân trên giấy và là hư danh thôi. Nó không quan trọng đối với anh đâu.”

Bảo Tú ngồi trong đó khoảng một tiếng thì đứng dậy, lục tủ tìm xem còn bộ quần áo nào không. Chiếc tủ gỗ bám một lớp bụi dày. May mắn cô vẫn để lại chiếc áo len cánh dơi màu xám và chiếc quần bò đen xước gối.

Chiếc quần bò bó sát vào miệng vết thương khiến nó rách da non rồi hơi rơm rớm máu. Bảo Tú mặc được chiếc quần đau đớn, toát mồ hôi lạnh. Mỗi bước đi cũng khó khăn nhưng cô chẳng biết làm thế nào vì trong tủ chỉ còn chiếc này với cái quần ngố. Lạnh, cô có thể chịu được nhưng vết thương thì lại không.

Trở lại căn phòng dưới gác, Bảo Tú nhẹ nhàng mở cửa kiểm tra xem nhóc Hàn Lương dậy chưa rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhóc yên tĩnh nằm trên giường.



Bước vào phòng, chợt cô ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Cứ nghĩ là vết thương rách da lần nữa, Bảo Tú vội mở cửa kính ngoài ban công cho gió lùa vào. Khi đi ra, cô tiện tay vớ luôn lấy một quyển sách trên giá mang theo. Ngả lưng vào chiếc ghế tựa ngoài ban công, cô mở quyển sách đọc và nghiền ngẫm.

Hàn Lương khẽ thở phào trong chăn nhưng người vẫn không ngừng run rẩy, hai mắt vẫn hơi đỏ. Cậu thò đầu ra khỏi chăn đưa mắt tìm mẹ thì thấy vài vệt máu dính trên chăn. Chắc vừa nãy cậu quệt máu trên mặt mình vào chăn. Vội vàng lộn mặt ấy xuống, tiểu Bảo giả vờ vừa ngủ dậy, ngáp dài ngáp ngắn ra ngoài ban công.

Mẹ vậy mà lại ngủ ngon lành.

Hàn Lương lại gần Bảo Tú đang thiu thiu ngủ dỡ nhẹ cuốn sách cô cầm hờ trên bụng mang vào kệ cất đi rồi lếch thếch kéo cái chăn mỏng to đùng ra ngoài. Cậu dùng hết sức bình sinh để quăng cái chăn lên mà nó chỉ rơi đến phần bụng của cô.

Bàn tay mẹ xước lác đác vài vết. Có vết nặng hơi rướm máu đông, có vết nhẹ thì khó nhận ra trên làn da trắng của mẹ.

Kéo nhẹ chăn lên cổ Bảo Tú, Hàn Lương khệnh khạng bê cái ghế gỗ trong phòng ra, đặt đối diện cô và ngồi xuống. Cậu chống tay ngắm mẹ mình. Mẹ vẫn thế sau lần đau đớn ấy. Vẫn vẻ dịu dàng hiền lành, chỗ hở không một vết thương nhưng chỗ kín thì chi chít. Chỉ có mỗi quầng mắt của mẹ ngày càng rõ thôi.

Cậu không biết có nên nói chuyện này với Hàn Mạc Quân và ông bà ngoại không vì dù gì cậu cũng chỉ là đứa nhóc hai tuổi. Họ khó mà tin được lời trẻ con. Hàn Lương chợt thở dài, làm vẻ mặt ông cụ non đăm chiêu nghĩ ngợi. Cậu dựa lưng vào lan can nhìn trời, vô tình thấy căn phòng gác mái bên trên mở cửa sổ. Cánh cửa thuỷ tinh bán nguyệt phản chiếu nền trời cuối thu buồn man mác.

Cố ngửa cổ ra sau nhìn cho rõ, cái đầu nhỏ cụng ngay vào thanh lan can kêu một tiếng rõ to. Hàn Lương ngồi thụp xuống ôm đầu. Bảo Tú nghe thấy giật mình tỉnh dậy. Thấy bóng lưng nhỏ đang cong lại, cô chạy vội ra ôm con vào lòng, xoa xoa chỗ đau cho cậu.

Tiểu Bảo thấy mẹ thì mắt bắt đầu rơm rớm nước mắt, chẳng hiểu sao lại oà khóc. Bảo Tú luống cuống tưởng mình mạnh tay quá làm con đau, không biết làm sao chỉ đành ôm chặt con vào lòng, vuốt lưng đợi con nín. Rồi cô bế thốc con lên, dẫn ra vườn sau nhà chơi.

Ở bên cạnh sân vườn, góc sân ấy có cây gỗ Giáng Hương già- một nhân chứng không lời cho cái chết của anh trai cô.

Đinh gia có hai đứa con trai và một đứa con gái bao gồm Bảo Tú. Đứa thứ hai là Đinh Thuận còn đứa thứ nhất mất sớm tên chỉ độc chữ Nguyệt. Anh Nguyệt trong trí nhớ của mọi người luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dịu dàng và rất thông mình. Trái với anh cả, Đinh Thuận lại theo hướng ngỗ nghịch và tàn bạo.



Anh Nguyệt luôn hoà nhã với mọi người, đặc biệt là đứa em gái bé bỏng như cô. Anh cưng nịnh cô nhất nhà, có cái gì cũng cho cô và đặc biệt, chỉ có cô mới biết nơi giấu bí mật của anh. Đó là đằng sau gốc cây cuối vườn.

Trong một buổi sinh nhật nhàm chán của Bảo Tú, Nguyệt đã bí mật dẫn cô đến cái cây đấy. Mùi hương nhẹ nhàng, thanh mát toả ra từ thân cây. Tán lá xanh và rộng, che khuất ánh mặt trời oi ả. Rồi anh tỏ ra bí mật rồi lập một lời thề trẻ con: “ Nơi này chỉ có hai anh em mình biết thôi nhé! Không được cho ai biết đâu đấy.” Bảo Tú vui mừng gật đầu ngay, thậm trí còn ngoắc tay hứa với anh.

Buổi tối, thỉnh thoảng cô lại lén nội chạy ra góc vườn chơi. Rồi một ngày Đinh Thuận giở chứng đòi chơi cung tên. Hắn ta nhắm mắt bắn một cách vô hướng. Vậy mà lại trúng anh Nguyệt đang vắt vẻo ngồi trên cây. Mũi tên cắm thẳng vào mắt phải của anh. Nguyệt vô thức rơi khỏi cành cây, đập đầu xuống đất ngất ngay tại chỗ. Đinh Thuận sợ hãi, run rẩy ngồi thụp xuống, người hầu gần đó phát hiện ra thì hét toáng lên và cả nhà đều biết.

Vì còn nhỏ nên lực của tên cũng không mạnh nhưng nó đủ phá huỷ một bên mắt của anh Nguyệt. Phần nặng nhất chính là vết thương trên đầu anh. Anh bị liệt nửa người do trấn thương não, máu đông chèn vào dây thần kinh. Bảo Tú đang ngồi chơi trong phòng nghe nội nói liền lập tức để sang một bên rồi chạy sang phòng anh.

Anh Nguyệt cả đầu cuốn băng trắng, chỉ hở một con mắt trái đang yếu ớt nằm trên giường. Anh thấy cô đẩy nhẹ cửa rồi đứng đó liền vẫy tay gọi cô vào. Bảo Tú hơi sợ sệt khi đến gần anh trai. Cô không rõ cô đã nói với anh điều gì nhưng việc anh hỏi có phải Đinh Thuận bị cha đánh hay không thì cô vẫn nhớ.

Theo lời gia nhân, ông Sơn Bạch sau khi xử lí mọi việc xong thì quay sang nhìn Đinh Thuận vẫn đang ngồi phệt ở gần đó. Ông hằm hằm bước tới cho hắn ta một cái bạt tay. Đinh Thuận đau điếng người, ôm mặt khóc to. Cứ tưởng như vậy bố cô sẽ tha cho anh nhưng chỉ một tiếng sau khi bác sĩ đến, ông ấy đã cho anh trận đòn roi nhớ đời. Vì anh Nguyệt là niềm tự hào của ông ấy, vậy mà lại tàn phế suốt đời chỉ vì một thằng nhãi ranh.

Anh Nguyệt nghe Bảo Tú kể vậy mà lại xót thương cho Đinh Thuận, anh nói đó chỉ là sự cố hi hữu, không có gì đáng lo. Bảo Tú tuy vẫn giận anh hai nhưbg không nói gì.

Mấy hôm sau cô chỉ quanh quẩn bên anh cả. Sức khoẻ của anh ngày càng yếu đi, dây chuyền bên giường anh càng nhiều. Rồi một ngày anh thều thào nói với Bảo Tú:

- Nhớ giữ bí mật của hai ta nhé!

Bảo Tú nhất thời chưa nhớ ra, thừ mặt ra. Mãi lúc sau mới “à” một tiếng, cười tinh nghịch đưa ngón trỏ ra, ngoắc ngoắc trong không khí vài cái. Nguyệt nở nụ cười nhìn cô. Vài phút sau, anh mất ngay trước mắt cô.

Nhóc con thì biết cái chết là gì đâu. Chỉ biết không còn ai chơi, ai thương thì oà lên khóc vậy thôi. Ngày ấy anh hai lại bị cha đánh trận nữa. Nhưng rồi vài năm sau, cha lại mặc kệ anh đánh Bảo Tú vì anh là đứa dy nhất thừa kế của ông.