Căn biệt thự của cô gái tên Huyền Nhi được tách biệt hẳn với khu đô thị ồn ào mà ngay sát biển. Vì là tiệc đứng nên khách mời đều đi qua đại sảnh dài của căn biệt thự, vòng ra sau mới đến dưới khán đài.
Đôi chân thon dài bước ra từ trong xe, đứng đợi một người phụ nữ khác đang được đỡ ra bởi anh vệ sĩ kiêm lái xe đi cùng. Ai muốn đi vào đều phải có giấy mời. Bảo Tú và Mạc Duyên cũng không ngoại lệ. Cô và mẹ chồng vừa vào thì tiếng xì xầm chợt ngưng hẳn lại, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Chợt cô gái nào đó cầm ly sâm panh đi đến, vui vẻ nắm lấy tay Mạc Duyên nói:
- Bác gái! Con còn tưởng bác không đến. Làm bác đi xa một chuyến rồi.
Mạc Duyên nở nụ cười khách sáo, đùa lại với cô gái đó:
- Ai chứ cháu thì xa mấy bác cũng phải đi rồi.
- Bác cứ khéo đùa! À đây là…… vợ anh Quân ạ?
Cô gái đó nhìn cô từ trên xuống dưới bằng đôi mắt chứa đầy sự khinh bỉ. Cô ấy bắt đầu nhìn Bảo Tú kĩ hơn.
Hôm nay Bảo Tú vận một chiếc váy cổ cao. Từ cổ đến hết xương quai xanh là ren lụa được nhập khẩu từ thượng hải màu cà phê. Chiếc váy cúp ngực có xiết nhẹ phần eo bằng một chiếc nơ to với sự đối lập giữa hai màu nâu đất và cà phê nhạt. Phần vạt váy xoè nhẹ, dài đến bắp chân và được phủ bởi lớp ren mỏng màu trắng nhạt. Hai tay theo thiết kế ren phồng, chỗ cổ tay là một mảnh vải đen cuốn tròn và được lối với nhau bằng chiếc cúc nhỏ. Đôi chân dài cũng khá tinh ý khi chỉ chọn đôi giày cao gót mũi nhọn, có lục lạc kèm theo cùng màu với bộ váy. Trang sức cũng toàn hàng hiệu nhưng không dùng vòng cổ mà chỉ là đôi khuyên tai hình giọt nước và vòng tay nhẹ nhàng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ mịn màng, chứng tỏ cô ta dưỡng da rất tốt.
Thật ra thì cô ta nhầm rồi. Bảo Tú vốn chẳng động vào mỹ phẩm từ nhỏ nên chính bản thân mình, cô còn chẳng biết vì sao.
Nhìn qua cô gái trước mặt, Bảo Tú cũng lờ mờ đoán được cô ta là chủ toạ cũng như là cô gái tên “Huyền Nhi” trong danh bạ của Hàn Mạc Quân.
Huyền Nhi mặc một chiếc váy khá đơn giản: hai phần áo và tà váy được tách riêng biệt. Phần áo là một chiếc áo len trắng dài tay với cổ hình chữ V kéo dài đến khe ngực. Phần váy được cố định bởi một sợi dây màu đen, thắt nơ ở đằng sau. Tà váy dài gấp nếp màu be đang quệt dưới đất. Tuy tổ chức ngoài trời, nền thì chủ yếu là cát biển, vậy mà Huyền Nhi vẫn chẳng để tâm đến tà váy mình có bẩn không. Chắc chẳng mặc lại đồ lần hai đâu.
Đúng là mấy người nhà giàu mà!
Chợt Huyền Nhi nở nụ cười duyên dáng nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi. Nhìn cô ta cười không khác gì sói xám đội lốt cừu non cả, khiến Bảo Tú không khỏi rùng mình.
Huyền Nhi vươn tay ra, nắm lấy bàn tay Bảo Tú, thân thiện giới thiệu:
- Chị Bảo Tú! Em cứ lo mãi chị ngại em mà không đến, vậy thì em chẳng biết giải thích thế nào với chị khi em mượn anh Quân trong tối nay.
Bảo Tú nghi hoặc nhìn Mạc Duyên, bà ấy cười nhẹ nói đỡ cô:
- Cháu lại nói đùa rồi. Cháu với Quân nhà bác là bạn bè từ nhỏ, sao vợ nó phải ngại.
Sống từng này tuổi rồi mà bà không biết cô nhóc kia có ý gì à. Mặc dù khá hả hê nhưng lần này đưa Bảo Tú đi cùng thì đồng nghĩa là bộ mặt của Hàn gia, sao bà có thể công khai làm nhục Bảo Tú được.
- À vâng. Tình cảm của của cháu với anh ấy vốn rất tốt mà.
Huyền Nhi tự đắc nhìn tôi. Chợt cô ấy nhìn đồng hồ rồi cầm ly rượu gần đó lên, khẽ nâng lên một chút rồi nhấp miệng bỏ đi.
Có vẻ là đến giờ rồi. Bản nhạc ballat bắt đầu nhỏ dần. Nổi bật trên nền nhạc đệm đó là giọng nói nhẹ nhàng, trong suốt của Huyền Nhi. Cô ấy phát biểu đôi lời rồi hạ mic đi xuống, bắt đầu bữa tiệc.
Bảo Tú không có ý định đi xã giao, đáng lí cô luôn vắng mặt tại các hoạt động như này nhưng hôm nay là bắt buộc phải giữ “bản mặt” cho Lão Lệnh cũng như Hàn gia.
Cô lùi vào một góc cột đứng nhìn họ nói chuyện. Cô ghét những buổi tiệc như này ở một chỗ là luôn có cái gì đó giả tạo phảng phất nơi đây.
Cố ý kéo các mối quan hệ: nịnh nọt, tâng bốc lên hẳn trời xanh; hàm ý chất chồng trong từng lời nói luôn khiến người đối diện luôn phải cảnh giác và cẩn thận. Ở những nơi như thế này, quan hệ là chính. Nhưng chỉ cần lỡ nói “lạc đề”, ngày mai có thể “tạm biệt” trong giới chính trị hay báo trí đăng tin phá sản.
Lòng người hiểm ác nhất là khi lòng tham dâng lên vô hạn. Họ làm mọi việc để có những thứ mình muốn và giữ những thứ vốn không phải của họ. Dù những bàn tay thon gọn, đẹp đẽ kia dính giọt máu tanh đỏ thẫm thì họ cũng chẳng màng gì đâu. Những cái chết bất chợt do tai nạn, những vụ tương tự với vô vàn lí do. Và họ có thể phủi tay nhanh chóng. Vì họ có tiền.
Bảo Tú thấy mình không được tham gia mấy cái này từ ngày đó thật là một quyết định sáng suốt của mẹ ruột mình. Mặc dù bà chẳng có ý tốt nào cả.
Cũng hơn 8 giờ rồi, gió bắt đầu thổi từ đất liền ra biển mang theo cái hanh khô cùng chút gió lạnh không khỏi khiến Bảo Tú rùng mình. Cái bộ váy cô đang mặc nhìn thì khá kín nhưng đằng sau lại hở một hình thoi to đùng. Cố ôm sát xánh tay vào gần người để giữ hơi ấm, cô xuýt xoa vì cái lạnh cuối thu của Hải Phòng.
Bất chợt có người đặt cái khoác lên vai cô. Bảo Tú giật mình quay lại. Thì ra là anh. Không biết Hàn Mạc Quân đến từ bao giờ nhưng không phải hôm trước anh bảo anh không đi sao. Không tiện hỏi, cô chỉ gật nhẹ rồi quay sang nhìn về phía ngoài biển. Vừa thoáng lướt qua, cô để ý anh mặc bộ vest màu nâu đất giống cô, tay vẫn cầm ly rượu nho năm 1981 của Pháp. Anh sóng sánh chất lỏng trong cốc rồi đưa lên uống một ngụm, tầm mắt vẫn hướng xa xa của biển.