Hôn Nhân Hợp Đồng, Mình Yêu Nhau Nhé

Chương 45: Ngoại Truyện




Như mong ước của Doãn Đức Vịnh, thiên thần nhỏ của cả hai là một bé gái, được ba mẹ chọn tên là ' Doãn Phương Triều Hi.', hiện tại đã gần năm tuổi. Cô bé có khuôn mặt khá giống với bà nội, nhưng tính cách hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ. Tuy chung hệ điều hành, nhưng cả hai thường xuyền xảy ra xích mích, và người hòa giải chính là Doãn Đức Vịnh.

" Ba con là của mẹ, không cho con ôm."

Khuôn mặt Doãn Đức Vịnh nhăn nhó thảm thương, bất lực khi Phương Triều Anh ngồi trên đùi và ôm cổ cứng nhắc.

Bây giờ anh gỡ tay, đẩy cô xuống sofa, thì xác định bị vợ giận cả ngày. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục con gái cưng sẽ dổi, sẽ khóc...

" Thôi mà Triều Anh ~ Đừng trêu con bé~ "

Triều Hi đứng gần đó, đôi mắt tròn xoe chớp nhẹ nhìn trân trân vào mẹ, khuôn miệng dần dần mếu mếu tủi thân, sau đó lập tức chạy tới dùng bàn tay nhỏ xíu đẩy Phương Triều Anh xuống khỏi người Doãn Đức Vịnh.

" Ba là của con, mẹ đi ôm ông ngoại đi~"

Chỉ là, Phương Triều Anh ôm cổ Doãn Đức Vịnh chặt cứng, cơ thể nặng nề nên Triều Hi không thể làm dịch chuyển. Cuối cùng, cô bé vươn đôi mắt ẩm ướt nhìn Doãn Đức Vịnh, mếu máo hơn nữa rồi nghẹn ngào cất tiếng:

" Ba ơi~"

Tiếng gọi đủ sức xé nát lòng Doãn Đức Vịnh, tan chảy thành vũng nước, nếu ai đã được làm ba sẽ hiểu cảm giác hiện tại của anh. Thế là, vợ giận thì vợ giận, anh dứt khoát gỡ tay rồi lập tức bế cô đặt sang một bên, lên tiếng:

"Gì thế con gái bảo bối của ba? Ngoan~ đừng khóc ~ mẹ Anh hư, một lát mách với ông bà ngoại cho ông bà ngoại rước về ha ~"

"Rước về thật thì hai ba con anh đừng có sang năn nỉ đón về ha~"

Doãn Đức Vịnh đứng dậy từ trên sofa, vừa bước đến vừa khom người dang tay đón lấy Triều Hi vào lòng ôm ấp, sau đó không thể cưỡng lại hôn vào gò má phúng phính ửng hồng của cô bé, sự yêu thương và cưng chiều thể hiện rõ trên khuôn mặt lẫn ánh mắt.

"Mẹ chọc con ~"

Lúc này, bà Doãn cùng chị Mạn từ trong phòng bếp đi ra, hướng về sofa. Từ ngày Triều Hi chào đời, Doãn Đức Vịnh thuê thêm người giúp việc để dọn dẹp nhà cửa và phụ bà ấy nấu nướng, tin tưởng chị Mạn nên giao cho trách nhiệm chăm sóc Triều Hi.

Vì thương con, nên sau khi Triều Hi gần hai tuổi Phương Triều Anh mới quay lại công việc, may mắn có bà Doãn hồ trợ nên khiến cô vô cùng an tâm đi làm.

" Bà nội, mẹ chọc cháu ~"

Phương Triều Anh bật cười ha hả, sau đó chạy đến ôm chầm bà Doãn, tiếp tục nhìn cô bé rồi cất tiếng:



" Bà nội là của mẹ ~"

"Aaa~ của con ~"

Bà Doãn vừa lắc đầu vừa bật cười, vốn dĩ chuyện này đã quá quen thuộc do xảy ra thường ngày.

Ting toang...

Trùng hợp chuông cồng vang lên, do biết người đến nên cả nhà không ai tò mò. Và rồi, Phương Triều Anh cũng dừng lại việc trêu chọc Triều Hi, gấp gáp chạy đi mở cổng.

Sau đó, năm người vui vẻ đi vào, gồm ông bà Phương, Khổng Dân và Phương Triều Hân, trên tay Phương Triều Anh lúc này đang bế một đứa bé trai khoảng năm tháng tuổi.

Ừ thì sau khi tốt nghiệp, Triều Hân xin vào Văn phòng luật sư của anh rể làm việc, nên có cơ duyên gặp gỡ quen biết với Khổng Dân, kết quả cả hai đã thành đôi.

Bởi do hôm nay là chủ nhật, nên Doãn Đức Vịnh mời cả gia đình vợ sang dùng cơm tối, vui chơi trò chuyện. Lúc này, mọi người quây quần bên nhau ở sofa phòng khách, mọi sự chú ý hiện tại đều tập trung vào Triều Hi và Triều Dụ trên tay Phương Triều Anh.

" Ôi ~ cháu của dì đáng yêu quá đi ~"

"Mẹ ơi ~ em nắm tay của con nà~"

Phương Triều Anh mỉm cười gật đầu với Triều Hi, tình cảm mẹ con đã hàn gắn trở nên thân thiết.

" Triều Hi cũng lớn rồi, với lại rất thích có em, hai đứa lên kế hoạch sinh thêm đi. "

Nghe bà ngoại nói vậy, Triều Hi lại nũng nịu, thiết tha bồi thêm:

"Mẹ sinh em đi, con hứa sẽ không nhõng nhẽo nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời và chăm sóc cho em~ "

Thể là, Phương Triều Anh huých tay vào người của Doãn Đức Vịnh, chúm chím ngẩng nhìn lên anh, lí nhí cất tiếng:

" Tối nay vào việc luôn nha?"

Doãn Đức Vịnh hắng giọng, ánh mắt ngượng nghịu lướt nhìn từng người, sau đó ghé vào tai của Phương Triều Anh, lên tiếng:

"OK vợ!"



Ba tháng sau....

Hôm nay là ngày sinh nhật của Triều Hi, cô bé tròn năm tuổi. Cũng giống như những năm trước, chỉ có gia đình nội ngoại hai bên, Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh hoàn toàn không tổ chức rầm rộ, vẫn luôn chú trọng không khí gia đình.

"Triều Hi cầu nguyện và thổi nến đi."

Tối nay, Triều Hi mặc chiếc đầm công chúa màu trắng, là quà sinh nhật của bà nội và bà ngoại đã mua tặng trước đó. Lúc này, cô bé được Doãn Đức Vịnh bế trên tay, đứng bên cạnh là Phương Triều Anh đang nâng chiếc bánh kem.

Sau khi nghe Phương Triều Hân bảo thế, Triều Hi ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay nhỏ nhắn chắp lại và nhắm mắt cầu nguyện. Khoảnh khắc đấy, Phương Triều Anh và Doãn Đức Vịnh nhìn nhau mỉm cười, sự hạnh phúc vốn đang tràn ngập trong lòng.

Vợ chồng dù hòa hợp đến thế nào, thì cũng có lúc xảy ra mâu thuần. Những khi căng thẳng và chán nản, cả hai đều nhìn lại Triều Hi mà cùng nhau cố gắng, kẻ nhường người nhịn. Thậm chí từng thỏa thuận với nhau rằng, dù đang hờn dỗi hay tức giận, nhưng lúc có Triều Hi cũng phải vui vẻ gạt bỏ tất cả.

Và rồi lúc này, Triều Hi hơi rướn người tới trước chiếc bánh kem chu môi thổi nến, sau đó cả nhà vui vẻ vỗ tay bật cười rộn ràng, nhất là bà Doãn, vui đến hốc mắt đỏ ửng.

"Triều Hi à, hình như ba mẹ cháu chưa tặng quà cho cháu đấy."

Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh lần nữa nhìn nhau, vốn dĩ thì cả hai không chuẩn bị gì nhiều so với mọi năm, nhưng có lẽ là một món quà Triều Hi thích nhất.

Phương Triều Anh mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đặt chiếc bánh kem xuống bàn, lên tiếng:

" Ba mẹ chỉ muốn nói là..."

" Chúc mừng Triều Hi được lên chức làm chị! "