Sau khi Phương Triều Anh xả xong cơn giận trong người, thì cũng nghe lời Doãn Đức Vịnh mang hộp que thử thai vào phòng tắm, căn bản khi nghe anh bảo chu kỳ kinh nguyệt của cô bị trễ thì cô cũng phần nào nghi ngờ.
Lúc này, hai bàn tay của Triều Anh chắp lại bởi do hồi hộp, nhắm mắt để tự động viên bản thân, vốn dĩ là cô đang rất mong chờ thiên thần nhỏ xuất hiện.
"Xong chưa em?"
Doãn Đức Vịnh nóng lòng mở cửa xông vào, mặc dù trước đó Phương Triều Anh căn dặn ở bên ngoài chờ đợi. Và rồi, hai mắt của cô mở toang bất mãn nhìn anh, cảm xúc cũng bị đối phương làm tiêu tan.
" Đã bảo anh ở bên ngoài."
Thế nhưng, ánh mắt Triều Anh bỗng nhiên lướt qua chiếc que thử thai được cấm vào cốc. Lập tức, lòng cô vỡ òa hạnh phúc, khuôn miệng cứ chuyển động nhưng chẳng phát ra âm thanh, cảm xúc tấn công mạnh liệt.
Doãn Đức Vịnh nhìn theo hướng mắt Phương Triều Anh đang nhìn, lồng ngực đột ngột chuyển động phập phồng, lập tức phản ứng cầm lên chiếc que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ chói.
" Hai vạch, là hai vạch, anh được làm ba rồi Triều Anh...aaa...em giỏi quá~ "
Doãn Đức Vịnh vui mừng bật cười rộn ràng, quýnh quáng ôm chầm lấy Phương Triều Anh hôn lung tung khắp khuôn mặt đang đờ đẫn ngây ngốc của cô.
" Chúng ta bây giờ làm gì? Mua gì cho con đây? Mà là con trai hay con gái? "
Nghe thế, Triều Anh bất ngờ bật cười, hốc mắt đỏ hoe xúc động, nghèn nghẹn lên tiếng:
"Anh bình tĩnh đi, cũng chuẩn bị tinh thần rồi mà~ "
Để xác định chắc chắn, sau đó Doãn Đức Vịnh đã đưa Phương Triều Anh đến bệnh viện kiểm tra. Quả thật cô đang mang thai, bé con đã được năm tuần và phát triển rất tốt.
Nhiều lúc nghĩ tới mà cô chán ' chồng", thay vì đến khách sạn thử que thì có thể vào bệnh viện. Nhưng không, anh xử lý một cách rất cồng kềnh và tốn kém. Q
" Con gái mình thấy cưng quá ha em ~"
Phương Triều Anh ngẩng lên nhìn Doãn Đức Vịnh, khi ánh mắt của anh cứ chăm chú vào hình siêu âm, vừa cười vừa lên tiếng:
" Sao anh biết là con gái?"
"Anh đoán vậy."
Phương Triều Anh lần nữa bật cười, sau đó nâng lên chiếc túi xách mở ra lấy điện thoại, định sẽ nhằn tin thông báo với hai cô bạn thân về tin vui này.
Thế nhưng, bỗng dưng Doãn Đức Vịnh đột ngột nâng giọng:
"Khoan, dừng lại! "
Triều Anh có chút giật mình, tiếp tục ngầng nhìn Doãn Đức Vịnh, sau đó nhìn theo hướng mắt của anh, chính là ở dưới chân cô.
"Gì vậy Đức Vịnh?"
"Em mang đôi giày cao gót quá cao, quá nguy hiểm. "
Nội ngoại hai bên khi biết Phương Triều Anh mang thai đều vô cùng vui mừng, đặc biệt là bà Doãn, phải kìm lòng lắm mới không bật khóc.
Triều Anh may mắn không nghén, mọi việc đều được Doãn Đức Vịnh gánh cho, nên cô cứ trêu chọc anh bảo là sinh xong sẽ sinh tiếp, bởi quá nhàn nhã.
Lúc này, Phương Triều Anh cùng với bà Doãn bước ra từ hướng phòng bếp, đi đứng nhẹ nhàng cẩn thận nhiều so với trước đây, trên tay cầm một cốc trà và dĩa trái cây cắt gọt sẵn.
" Ba tháng đầu phải thật cẩn thận nha con, đừng xách đồ quá nặng, cứ bảo với Đức Vịnh hay mẹ làm giúp, đừng có ngại."
" Dạ vâng, con biết rồi! "
Sau đó, cả hai đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, nơi đó có Doãn Đức Vịnh đang ngồi tập trung vào màn hình iPad. Thế là, cô đưa miếng cam lên trước miệng cho anh, ánh mắt lướt nhìn vào đó, lên tiếng:
"Anh xem gì vậy?"
" Đang nghiên cứu xem loại kem nào chống rạn da tốt và an toàn."
Ba tháng trước lúc quyết định thả tự nhiên thì đến nay Doãn Đức Vịnh anh đã tìm hiểu rất nhiều, nhưng hiện tại khi bước vào hành trình, anh thấy mình có quá nhiều điều thiếu sót.
" Không cần đâu, để em hỏi Yến Dung và Vũ Thư, xem hai cậu ấy sử dụng loại nào. "
" Tìm hiểu nhiều sẽ tốt hơn mà em. "
Đến chín giờ tối, bà Doãn về phòng và hai vợ chồng Doãn Đức Vịnh cũng thế. Cánh cửa mở ra, Triều Anh đi trước và anh bước theo sau, sau đó cả hai lên giường ôm ấp tận hưởng sự hạnh phúc tràn ngập. Lúc này, bàn tay anh nhè nhẹ vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô, cảm xúc trong anh bây giờ vô cùng vui sướng, lân lần khó tả được thành lời.
" Tuy là bác sĩ bảo vẫn có thể nhẹ nhàng, nhưng chúng ta ráng nhịn qua ba tháng đầu thai kỳ cho ổn định nha em?"
Nhắc đến chuyện này, Phương Triều Anh lại nhớ đến chuyện xảy ra trưa nay, vừa bực tức vừa buồn cười. Sau đó, cô ngẩng mặt nhìn lên, hỏi:
"Anh nhịn nổi không?"
"Sẽ cố."
Bàn tay Phương Triều Anh nâng lên áp vào bên má của Doãn Đức Vịnh, nghiêm túc cất tiếng:
"Em thấy đàn ông hay ra ngoài giải quyết nhu cầu lúc vợ mang thai và sinh con, anh có như vậy không? "
"Anh chắc chắn là không! Tuyệt đối!"
Đôi môi Phương Triều Anh uốn cong vẻ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng ngời lấp lánh hạnh phúc, nói:
"Em tin anh!"
Sau đó, Triều Anh ngoái đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa kính, lại lên tiếng:
"Vẫn còn sớm, em chưa buồn ngủ, chúng ta ra ngoài ngắm trăng một chút đi Đức Vịnh. "
" Cũng được, để anh lấy áo khoác cho em."
"Vâng.
Đứng bên ngoài ban công, Phương Triều Anh tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của Doãn Đức Vịnh, được anh bao bọc từ phía sau, cảm giác trông cô rất vững vàng và an toàn. Tuy hiện tại cả hai đều im lặng, nhưng thấu rõ từng tâm tư của đối phương, không nhất thiết phải thốt lên thành câu.
" Anh ha, có con rồi nên cứ ôm con, vợ bây giờ chắc chỉ còn là một cái tên thôi ~"
Doãn Đức Vịnh khe khẽ bật cười, vòng tay siết lấy Phương Triều Anh thêm chút nữa, khom người cúi xuống đặt vào gò má của cô một nụ hôn ngọt ngào, thì thầm cất tiếng:
"Vẫn luôn ở trong vòng tay của anh mà."
End