Ở nhà ngoại chơi đến chiều thì hai vợ chồng trở về, do bà của Doãn Đức Vịnh đã khỏe hơn nhiều và không cần phải đến bệnh viện. Thế nhưng, chỉ có anh và cô ở nhà, do bà Doãn phải ở lại chăm sóc, thay phiên với các dì và mợ anh.
Chỉ một lần anh sợ đến một đời, nhất quyết không cho Phương Triều Anh xuống bếp, nên bữa tối hôm nay là do anh nấu và cô nhận công việc sắp xếp những thứ đã mua.
Ăn cơm tối xong, Doãn Đức Vịnh là người dọn dẹp và Triều Anh lên phòng tắm trước, chia ra công việc, để khi xong xuôi thì cô soạn quần áo cho anh sáng mai đi công tác.
Hiện tại, quần áo và các vật dụng cần thiết đều được Phương Triều Anh sắp xếp vào vali lớn. Thế nhưng, khi định kéo khóa lại, cô sực nhớ ra một việc, gấp gáp đứng dậy chạy sang chiếc tủ khác mở ra cánh cửa, vạch tới vạch lui lựa chọn rồi với lấy ba chiếc áo khoác, sau đó quay lại vali ý định gấp gọn để vào.
Lúc này, Doãn Đức Vịnh từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc một chiếc quần cộc ngắn, thân trên để trần và đang vắt chiếc khăn bông trên vai, vừa tiến lại gần Triều Anh vừa dùng khăn lau tóc ướt.
"Đức Vịnh, anh nhìn xem, còn thiếu gì nữa không?"
Doãn Đức Vịnh nhìn xuống rồi gật đầu, mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng và cẩn thận, đầy đủ các vật dụng lẫn quần áo.
"Nước hoa em lấy thương hiệu Chanel á, anh muốn đổi mùi hương khác không?"
Khóe môi Doãn Đức Vịnh nhếch lên cười khẽ, sau đó bước thêm hai bước ôm chầm lấy Phương Triều Anh từ phía sau, đặt nụ hôn vào gò má rồi dịu dàng trả lời:
"Vợ chọn sao thì anh xài vậy, không quá kén chọn."
Vừa dứt câu, anh dụi mặt vào hõm cổ của cô hít lấy ngửi ngửi, lại lên tiếng:
"Mùi khác vậy?"
Triều Anh bật cười, rụt cổ tránh né do nhột nhạt, trả lời:
"Em đổi loại sữa tắm á, nhưng anh thích mùi hương nào?"
" Chỉ cần là em thì mùi hương nào cũng thích. "
Triều Anh làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:
"Ủa sao hôm nay anh ngọt ngào dẻo miệng quá vậy, thấy không quen lắm ha. "
"Em giả vờ không biết hửm? "
Bàn tay Doãn Đức Vịnh chuyển động sờ soạng chiếc bụng thon gọn của Phương Triều Anh, và có dấu hiệu tiến lên phía trên đôi gò bồng đảo quyến rũ to lớn.
" Gì chứ? Em không biết thật mà! "
Lập tức, cơ thể của Phương Triều Anh được Doãn Đức Vịnh xoay chuyển trở lại, bước chân thụt lùi về sau và ép lưng vào chiếc tủ, đôi môi lúc này cũng đã bị anh chiếm đoạt.
Một, hai giây đầu Triều Anh có chút bất ngờ nên không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã cùng với Doãn Đức Vịnh hòa quyện mút máp đối đáp, nụ hôn cuồng nhiệt ướt át là mở đầu quen thuộc cho mỗi lần vợ chồng muốn
' gần gũi' với nhau.
"Ngày mai anh đi công tác, em đáp ứng cho anh chút được không?"
Hơi thở dồn dập cứ xoắn xuýt vào nhau, chớp mũi cọ sát làm tăng thêm hưng phấn rạo rực trong lòng, vốn dĩ
Phương Triều Anh chưa từng từ chối hay có ý định sẽ từ chối, nên chủ động tìm đến môi anh dây dưa như một sự đồng ý.
Ừ thì đáp ứng cho chồng cũng là chuyện hiển nhiên thôi~
Nụ hôn dần dần lấn lướt xuống chiếc cổ thon cao thanh tú, mút mạnh liên tiếp từng cái, bàn tay rà soát vuốt ve khắp nơi trên cơ thể, từ ở bờ mông, tấm lưng đến lên bầu ngực nhô ra sau lớp vải mát lạnh mỏng manh ấy.
"Ư - Đức Vịnh ~ ra giường đi anh ~"
" Anh muốn tại đây ~"
Phương Triều Anh ngửa đầu, đôi mắt đang dần mồng lung mờ mịt, tiếng nỉ non yêu kiều đã được phát ra từ cổ họng.
Một bên dây váy bị Doãn Đức Vịnh kéo xuống, vốn được che đậy lỏng lẻo và hời hợt nên rất dễ phơi bày, chỉ cần một động tác đơn giản nhẹ nhàng. Lúc này, anh như con thú lau đến cấu xé, dúi mặt vào bầu ngực no tròn hôn hít rồi há miệng ngậm lấy nhũ hoa bú mút gặm cắn.
"A~"
Cơ thể của Triều Anh tê rần, luồng điện chạy dọc khắp thân thể mềm mại, kích thích đến run rẩy bấu vào người anh.
Chuyển đổi hết bầu ngực bên này đến bên kia, nhũ hoa tê dại sưng phù nhô ra đứng sững. Và rồi, chiếc khăn trên vai Doãn Đức Vịnh rơi xuống dưới nền cùng lúc với chiếc váy Phương Triều Anh đang mặc, anh khom người bờ môi lần lượt tiến xuống vùng eo thon gọn, tiện tay cởi phăng chiếc quần lót nhỏ xinh khỏi đôi chân nuột nà ấy, cơ thể chỉ trong chớp mắt chẳng còn gì cả.
"U~"
"Còn gì nữa đâu mà em ngại chứ... mau mở chân rộng ra cho anh yêu nào, anh muốn lắm rồi~ "
Bờ môi Phương Triều Anh mím nhẹ e thẹn, có chút mắc cỡ khi thừa biết ý định của Doãn Đức Vịnh. Thế nhưng, sau câu nói ấy cô từ từ tách mở hai chân, vốn dĩ chính cô cũng đang khao khát ham muốn anh yêu thương.
"A ~ Úm ~"
Thế là, bờ môi Doãn Đức Vịnh tiếp tục càng quấy, lần này quá quắc hơn nữa chạm vào trực tiếp vào hoa viên nơi nhạy cảm nhất của Triều Anh, chiếc lưỡi điêu luyện không ngừng trêu chọc lấy ' cô bé' mềm yếu ẩm ướt nhớt nháp dịch thủy ấy, khiến cô sung sướng đến rên rỉ la hét vang vọng trong căn phòng.
" Vịnh ~ á~ ưm ~ em sắp ra~"