Hôn Nhân Hợp Đồng, Mình Yêu Nhau Nhé

Chương 40: Chưa Bao Giờ Chung Một Con Đường




Rất nhanh đến cuối tuần, do ngày mai Doãn Đức Vịnh đi công tác nên hôm nay Phương Triều Anh rủ rê Lạc Yến Dung đi shopping, mua ít vật dụng cá nhân cho anh.

" Chà chà, ra dáng người phụ nữ của gia đình rồi ha."

" Dĩ nhiên rồi, phải thay đổi chứ, tập dần dần cho quen để còn phải làm mẹ nữa. "

" Hả? Cậu có ý định sinh con rồi sao? Sao sớm quá vậy?"

Phương Triều Anh mỉm cười lắc đầu, trả lời:

" Chưa đâu, vợ chồng tớ định hai, ba năm nữa, thời điểm này cả hai đều chưa sẵn sàng. "

Thế nhưng, bỗng chốc đôi chân của Phương Triều Anh khựng lại đứng yên, nụ cười trên môi dần dần cứng ngắc gượng gạo khi vô tình nhìn thấy Thái Đình ở phía đối diện.

" Gì vậy, Triều Anh?"

Triều Anh ghé vào bên tai của cô ấy, lí nhí trả lời:

" Thái Đình, chị gái mà trước kia chồng tớ thích á."

"Ổ..."

Lúc này, Thái Đình cũng nhìn thấy Phương Triều Anh, thế là cả hai nhìn nhau mỉm cười xã giao, lịch sự tiến tới chào hỏi đối phương.

"Chào chị."

" Chào em."

Tầm mắt của Thái Đình hạ xuống, chú ý vào những món ở trong xe đẩy, nào là sữa tắm, kem đánh răng, dầu gội, dầu xả dành cho nam giới. Dĩ nhiên với một người từng lập gia đình và có kinh nghiệm sống như cô ấy, làm sao không nhận ra những loại ấy.

Triều Anh cười nhẹ, dường như cũng chẳng có sự ngại ngùng khi mua vật dụng cho chồng, lên tiếng:

" Ngày mai Đức Vịnh đi công tác, nên tôi mua cho anh ấy, có bao giờ anh ấy chịu đi mua đâu. "

Thái Đình gượng cười, nói:

" Đàn ông họ là vậy mà."



Sau đó, Thái Đình lên tiếng:

"Em mua xong chưa? Chúng ta vừa chọn vừa trò chuyện ha?"

Bỗng nhiên, Phương Triều Anh nhìn qua Lạc Yến Dung, ánh mắt chứa nhiều ẩn ý và suy nghĩ bên trong, hỏi:

"Cậu mua xong chưa?"

"Tớ xong rồi."

"Nếu cậu có việc bận thì cứ về trước, một lát tớ gọi điện cho chồng tớ đến đón. "

"Vậy cũng được."

Lạc Yến Dung lịch sự nhìn qua Thái Đình, khẽ cười và gật đầu, tiếp tục lên tiếng:

" Tôi xin phép, chào chị!"

"Tạm biệt em!"

Tuy Triều Anh cũng chẳng muốn kết thân với Thái Đình, vốn dĩ tính cách khác biệt, mỗi lần tiếp xúc cảm giác không được thoải mái. Thế nhưng, do muốn tìm hiểu tính cách của cô ấy, có phải như những lời Doãn Đức Vịnh ngợi khen, nên cố tình tiếp tục mua sắm và trò chuyện.

Lúc này, cả hai đi song song với nhau, bàn tay đẩy xe về phía trước tiếp tục lựa chọn. Thế là, Triều Anh chủ động lên tiếng:

"Đức Vịnh thích tiểu Liên lắm, cứ nhắc về con bé miết, còn bảo nhất định phải có một cô con gái đáng yêu như

vay."

"Đức Vịnh là người rất tình cảm và tâm lý, em thật may mắn. "

Phương Triều Anh cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, đáp lời:

"Trước đây tôi và anh ấy không hề nghĩ mình sẽ trở thành vợ chồng, căn bản chỉ xem nhau là bạn, hôn nhân này đều do người lớn sắp đặt.

- Ngày ngày tiếp xúc, tôi ngưỡng mộ anh ấy vì sự hiếu thuận với mẹ, những hành động ấm áp dành cho bà ấy, dần dần tự nảy sinh tình cảm. "

" Ừ, cậu ấy rất thương mẹ. "

Âm giọng của Thái Đình trầm xuống, dường như bao nhiêu hy vọng đều sụp đỗ trong lòng. Vốn dĩ cô ấy từng cho rằng hôn nhân không hạnh phúc sớm muộn gì cũng có ngày kết thúc như cô ấy đã từng đánh cược, căn bản biết



Doãn Đức Vịnh kết hôn theo ý của bà Doãn.

Sống bên chồng, nhưng trong tim hình bóng khác, Thái Đình cô cũng chẳng khác gì Phó Minh ngoại tình.

Nhiều lúc Thái Đình cô rất hối tiếc, nếu năm ấy không kết hôn với Phó Minh, thì liệu cả hai có kết quả tốt không?

Hay vốn dĩ số phận đã định sẵn?

" Tôi có biết thông tin chị ly hôn, tuy là hôn nhân thất bại nhưng chị hãy cố gắng lên nhé, vì tiểu Liên, vì tương lai của mình, tôi tin chỉ cần mình sống tốt thì nhất định được đền đáp. "

" Cảm ơn em! "

Qua thêm hơn ba mươi phút sau, cả hai quyết định thanh toán rồi đi về. Lúc nãy, Thái Đình bảo sẽ cho hóa giang về nhà nên cô không gọi cho Doãn Đức Vịnh đến đón, nhưng đột nhiên lúc này anh lại gọi cho cô.

"Em đang chờ thanh toán, có gì không anh?"

"..."

" Vậy hả, vậy anh đến đón em đi, em cùng anh tới thăm ngoại. "

Phương Triều Anh cúp máy rồi gấp gáp bỏ điện thoại vào túi, sau đó nhanh chóng xếp hàng để chờ thanh toán.

"Chị về trước nhé, Đức Vịnh sẽ đến đón tôi."

"Được."

"Ngoại của Đức Vịnh không được khỏe, nên tôi và anh ấy đến đó xem sao."

Khoảng mười phút sau, Thái Đình cùng Phương Triều Anh vội vàng ra khỏi siêu thị. Hiện tại, Doãn Đức Vịnh đã có mặt ở đầy, đang đứng chờ cô bền ngoài.

" Bà sao rồi anh?"

" Mẹ vừa gọi, bảo là đã khỏe hơn rồi."

Vừa trả lời, Doãn Đức Vịnh vừa bước đến đưa tay cầm lấy ba chiếc túi lớn khá nặng từ tay của Triều Anh, khe khẽ gật đầu như một lời chào hỏi dành cho Thái Đình.

Nhìn bóng lưng hai vợ chồng bước đi, trên đôi môi của Thái Đình xuất hiện nụ cười nhàn nhạt thể hiện sự chua xót bên trong. Và rồi, cô ấy cũng xoay người bước đi, hai người hai hướng khác biệt, vốn dĩ giữa cô ấy và Doãn Đức Vịnh chưa bao giờ chung một con đường....