Suốt đoạn đường về nhà, Phương Triều Anh ngoan ngoãn đến lạ lẫm, ngủ ngoan trên xe. Nhờ vào lần này, Doãn Đức Vịnh mới biết được một việc quan trọng, thì ra chiếc xe ô tô màu trắng ấy thường xuyên đưa cô về nhà là của Lạc Yến Dung, không phải của Nghiêm Lực, Lưu Tuấn hay Liên Vỹ gì đó.
Phải sớm biết như vậy thì anh đâu có ghen...
Lúc này, xe ô tô dừng lại trong sân, Doãn Đức Vịnh lập tức mở cửa bước rồi nhanh chóng bước vòng sang bên kia mở cửa, sau đó chòm người tháo dây thắt an toàn định sẽ bế Triều Anh vào nhà chứ không đánh thức.
Thế nhưng, đột nhiên Phương Triều Anh ‘ ưm’ dài rồi bàn tay đưa lên choàng ôm cổ Doãn Đức Vịnh, khuôn mặt áp vào khuôn mặt va chạm da thịt với nhau.
‘ Muốn uống...muốn uống nữa...Yến Thư...Vũ Dung...cạn nào...ủa nhầm, nhầm, xin lỗi..là Yến Dung...Vũ Thư...”
Doãn Đức Vịnh bất giác bật cười, hoàn toàn bất lực trước cô gái say xỉn này, thực sự rất muốn dùng điện thoại quay lại nhưng anh không có cơ hội.
“ Ngoan...lên phòng nha..lên phòng rồi uống. ”
Nghe được giọng nói khác lạ, Phương Triều Anh dùng đôi mắt lờ đờ kiểm tra, nhưng trong mắt cô hiện tại mọi thứ đều chảo đảo và mờ ảo, lại thêm nơi đây ánh sáng không đủ nên chẳng thể nhận ra.
Anh là ai...?"
“ Là Doãn Đức Vịnh...là...chồng em đây...!”
Chẳng biết có phải là vì câu nói đó không, nhưng Triều Anh lại lần nữa ngoan ngoãn dụi vào hõm vai của Doãn Đức Vịnh nhắm mắt, hiện tại cứ như một đứa bé.Năm phút sau, Phương Triều Anh có mặt tại phòng ngủ, lúc này hoàn cảnh đã thay đổi, cô trở nên vô cùng nghịch phá và chẳng chịu nghe lời.
“ Bỏ xuống...bỏ xuống...anh đưa tôi đi đâu vậy? Anh là ai...? Tôi đã có chồng rồi đó...chồng tôi là luật sư...tôi sẽ kiện anh, kiện anh đấy...”
Doãn Đức Vịnh chán nãn lắc đầu, chỉ vừa mới năm phút, từ dưới sân lên phòng ngủ đã hỏi anh là ai? Bây giờ dù có trả lời thì vài phút sau cô cũng sẽ tiếp tục hỏi nữa.
“ Tôi biết chồng em là luật sư rồi, nằm xuống giường ngủ nhé, sáng tỉnh táo muốn bảo chồng em kiện tôi thì kiện. ”
Thế là, Doãn Đức Vịnh nhẹ nhàng đặt Triều Anh xuống giường, chu đáo lấy gối kê đầu. Nhưng mà, cô căn bản chẳng nghe lời, sau đó bắt đầu quơ quàng hai tay, đôi chân cũng không chịu yên ổn, muốn bật người ngồi dậy.‘Nằm yên đừng quấy, để tôi tháo đôi giày cao gót cho em.
"
Nói xong, Doãn Đức Vịnh lấy điện thoại trong túi đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, rồi cởi áo khoác ra cho thoải mái, sau đó ngồi xuống mép giường dưới chân của Triều Anh, đưa tay cẩn thận tháo mở đôi giày cao gót, cũng may nó không quá phức tạp nên rất dễ dàng và nhanh chóng.
Bỗng dưng, tâm trạng của Phương Triều Anh thay đổi, đột nhiên òa khóc chẳng biết là về vấn đề gì. Lúc này, Doãn Đức Vịnh khẩn trương hơn hẳn, vội vàng nhích người lên trên, bàn tay lúng túng chẳng biết phải làm sao, vốn dĩ chưa từng dỗ dành một ai.
“ Sao tự nhiên lại khóc? Triều Anh! Triều Anh! Nín, em mà còn khóc nữa...tôi...tôi gọi cảnh sát đấy, chồng em dù là đại luật sư nhưng cũng không cứu nổi em đâu.”
Cứ tưởng hăm dọa như thế thì Triều Anh sẽ ngưng khóc, nhưng nào ngờ cô khóc thậm chí lớn hơn vừa rồi, vừa nấc nghẹn vừa lên tiếng:
“ Chồng tôi không thích tôi...anh ấy thích người khác...anh ấy thích Thái Đình...huhu...Doãn Đức Vịnh không cứu tôi đâu...hức...
Doãn Đức Vịnh ngay lập tức trơ ra, cả người cứng ngắc như pho tượng, ánh mắt chăm chăm vào cô gái đang nằm khóc dưới giường.
Tại sao cô nói anh thích Thái Đình chứ?
Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy anh quan tâm Thái Đình, nên cô hiểu lầm rồi chạy đến quán bar uống rượu giải sầu?
Và rồi, Triều Anh lại tiếp tục nức nở:
“ Tôi đau lòng lắm...tôi thích anh ấy nhưng anh ấy thích người khác...hức...tôi và anh ấy sẽ ly hôn...hức...”
" Triều Anh...
"
' Rượu...tôi muốn uống rượu...
Phương Triều Anh lập tức bật người ngồi dậy, nước mắt tèm lem trên khuôn mặt và đầu tóc rối xù trông rất buồn cười. Thế nhưng, điều làm cho Doãn Đức Vịnh vui cười hiện tại không phải vì diện mạo ấy, mà là câu nói ‘ tôi thích anh ấy'.
Lúc này, anh đưa tay nắm lấy hai bên bả vai Triều Anh giữ yên cơ thể đang mềm oặt, ánh mắt thiết tha nhìn vào đôi mắt khi nhắm khi mở của cô, lên tiếng:
Em thích chồng em, Doãn Đức Vịnh à? ’
"
“ Ừ...thích lắm...rất thích...!”
Sắc mặt Doãn Đức Vịnh hứng khởi thấy rõ, sau đó vén lại mái tóc và lau sạch những giọt nước mắt đang lấm lem trên khuôn mặt, cuối cùng áp hai lồng bàn tay ôm ấp nâng niu, nói:
“ Em nhìn kỹ đi, đây là ai...? ”
Đôi mắt Phương Triều Anh lờ mờ nhìn người đàn ông đối diện, trông như cũng rất tập trung. Giờ đây, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc và kể cả lý trí, trong lòng nghĩ gì thì sẽ nói ra như thế, lên tiếng:
“ Anh là....là...là...Đức Vịnh....”
“ Ừ, thế là gì của em hửm?"“ Là chồng...”
Khóe môi Doãn Đức Vịnh cong lên vẻ ra nụ cười thích thú, từng ngón tay chuyển động mâm mê vuốt ve lên da thịt của Triều Anh, tiếp tục tra hỏi:
Em thích anh hả?
"
Thường thì say rượu, người ta sẽ nói ra những lời thật lòng nhất. Thế nên, anh đã lợi dụng thời cơ thăm dò đối phương.
Dĩ nhiên là Phương Triều Anh thành thật gật đầu, mếu máo lên tiếng:
" Em thích anh...nhưng anh thích Thái Đình...huhu...”