Reng reng reng...
Trùng hợp lúc này điện thoại của Phương Triều Anh reo vang trong túi xách được Giang Vũ Thư đang cầm. Bất giác, cô ấy và Lạc Yến Dung nhìn nhau, dường như trong suy đoán của họ cũng giống nhau, chính là Doãn Đức Vịnh.
‘Cậu có nghĩ là người mà tớ đang nghĩ không?”
Giang Vũ Thư cười nhẹ, hỏi lại:
“ Cậu nghĩ là ai?
Và rồi, Lạc Yến Dung lại bày trò, lên tiếng:
“ Một, hai, ba chúng ta cùng nói nè.
"
"OK."
"
'Một, hai, ba...Doãn Đức Vịnh. - “ Doãn Đức Vịnh.”
Quả nhiên, cả hai có cùng dự đoán, trở nên vui vẻ bật cười khanh khách mặc cho điện thoại Triều Anh đang reo và người đầu dây bên kia nóng lòng cực độ.
Lúc này, Giang Vũ Thư gấp gáp lấy ra từ túi xách của Phương Triều Anh. Bởi do cuộc gọi sắp kết thúc, nên cô ấy trước tiên bấm nghe, sau đó mới quay màn hình về phía Lạc Yến Dung, hiển thị dòng chữ được lưu là “ tên đáng ghét”.
Vũ Thư lí nhí nói:
“ Cậu nói đi.
Yến Dung gật đầu, sau đó hắng giọng vài cái, lên tiếng:“A lô.”
Ở bên đây, chân mày Doãn Đức Vịnh thoáng chút chau chặt, vốn dĩ nhận ra giọng nói này không phải của Phương Triều Anh nhưng là một giọng nói nữ tính, nếu là nam nhân thì chắc có lẽ... 2)
Sau đó, anh điềm tĩnh lên tiếng:
“ Cho hỏi cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của Triều Anh?”
"
“ Tôi là bạn của Triều Anh, anh là Doãn Đức Vịnh phải không? ”
‘Phải, hiện tại cô ấy đang ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại? ”
Lạc Yến Dung đưa mắt nhìn qua Phương Triều Anh đang say xỉn gục đầu trên vai của Giang Vũ Thư, trả lời:“ Hiện tại chúng tôi đang ở quán bar CH, Triều Anh đã rất say, nên tôi mới nghe giúp và đang dự định sẽ đưa cậu ấy về nhà. ”
Cùng thời điểm ở bên kia, Doãn Đức Vịnh không tránh khỏi tức giận khi nghe Triều Anh đến quán bar, bàn tay bất giác cuộn tròn đập xuống thành lan can rồi lập tức quay ngược vào phòng, trở về phòng ngủ thay đồ.
Với một người như anh, làm sao không biết nơi đó phúc tạp và nguy hiểm như thế nào...
“ Tôi sẽ đến đó đón Triều Anh ngay.
Cuộc gọi kết thúc sau đó, lúc này Lạc Yến Dung mỉm cười chúm chím nhướn mày đắc ý nhìn qua Giang Vũ Thư, vừa để lại điện thoại vào trong túi xách vừa lên tiếng:
“ Thế này thì tớ dám chắc chắc Doãn Đức Vịnh có tình cảm với Triều Anh chúng ta, chỉ là cậu ấy quá ngây thơ không nhận ra í.”
“ Ồ... ” Giang Vũ Thư cười nhẹ.
“ Gì vậy Vũ Thư? Cậu không thấy Quách Quân Hựu đã chết trong tay của tớ
sao?”
Bỗng dưng, Phương Triều Anh ngẩng lên từ bờ vai của Vũ Thư, đôi mắt lờ đờ mở ra rồi lại khép hờ, giọng điệu say rượu cất lên:
“ Đi đâu vậy...? Tớ muốn uống...ợ...uống nữa mà.....”
Hai mươi phút sau, Doãn Đức Vịnh có mặt tại quán bar CH, nhanh chóng tìm Phương Triều Anh, sắc mặt hiện rõ sự lo lắng, lông mày từ khi ấy đến giờ vẫn chưa thể giản ra.“ Triều Anh...!”
Lúc này, cả ba đang giằng co, vốn dĩ Triều Anh muốn quay vào quán bar tiếp tục uống rượu, và hai người họ lôi kéo ngăn lại.
Do có phần bực tức, khó chịu, nên hành động của Doãn Đức Vịnh có hơi nặng tay, vừa đi đến đã dứt khoát kéo Phương Triều Anh vào lòng giữ yên, nâng giọng cất lên:
‘ Triều Anh..! "
Đôi chân của Triều Anh yếu ớt lảo đảo, sau đó trở nên ngoan ngoãn dựa dẫm hẳn vào người đối phương, mơ hồ ngẩng lên nhìn Doãn Đức Vịnh, hỏi:
“ Anh là tên khốn nào...? Mua buông tôi ra, tôi đã có chồng rồi đấy...!”
Cơn giận trong người của Doãn Đức Vịnh tăng lên theo cấp số nhân, nhưng chẳng lẽ bây giờ lại hơn thua với người say rượu, căn bản đã không còn nhận thức.
Anh ngẩng lên, nhìn về phía đối diện với hai cô gái cũng khá quen thuộc, đã gặp đôi ba lần trong ngày đính hôn và hôn lễ của cả hai, từ tốn cất tiếng:
“ Xảy ra việc gì mà Triều Anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Lạc Yến Dung nhếch môi cười trêu, trả lời:
“ Việc này anh phải tự hỏi anh chứ!”
Doãn Đức Vịnh cau mày chặt hơn, hỏi lại:
“ Cô nói vậy là ý gì?”Lạc Yến Dung nhún vai, nói:
“ Việc vợ chồng hai người, tôi không tiện xen vào. Hiện tại thì tôi và Vũ Thư đã hết trách nhiệm, Triều Anh giao lại cho anh.”
Cùng thời điểm, bàn tay vừa nhỏ nhắn thon thả vừa mềm mại của Phương Triều Anh đưa lên sờ nắn khuôn mặt Doãn Đức Vịnh, ánh nhìn lạ lẫm dường như không nhận ra người đàn ông này là ai. Điều đó, khiến cho hai cô gái đối diện phải mím môi và xoay mặt sang hướng khác lén lút cười trộm, riêng anh thì vô cùng khó chịu nhăn mặt nhíu mày, sau đó gấp gáp kéo bàn tay cô xuống lần nữa giữ yên.
“ Đừng quậy, về nhà thôi! ”
“ Anh đẹp trai quá...nhưng mà...anh không đẹp trai bằng chồng tôi đâu...chồng tôi tên gì nhỉ...tên...tên...tên là Doãn Đức Vịnh...anh ấy rất, rất, rất, đẹp trai...anh ấy là luật sư, là luật sư vô cùng tài giỏi...anh mà mắng tôi thì tôi sẽ bảo chồng tôi mắng lại anh...anh đã sợ chưa hả?” (
“ Đã sợ, sợ em!
Lần này, Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư có kìm nén nhưng không đáng kể, nhất là Yến Dung cô ấy, bật cười thành tiếng cảm thấy mắc cỡ thay cho bạn thân.
Bởi vậy, cho phụ nữ uống rượu là một tội ác...
Doãn Đức Vịnh hằng giọng nghiêm chỉnh, căn bản chỉ muốn bịt miệng Triều Anh cô lại. Thế là, để tránh thêm tình trạng cô quậy phá hay nói năng bừa bãi lung tung và làm những điều xấu hổ, anh nhìn sang hai cô gái đối diện rồi lên tiếng:
“ Tôi đưa Triều Anh về, cảm ơn hai cô! ”