Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 312




“Vừa nãy Lưu Thanh không phải đã nói rồi sao, chúng ta phải tái hôn?” Lý Thế Nhiên nhướn mày.

“Ai tái hôn với anh, em không đồng ý.”

“Em đang giận anh, vì anh đồng ý ly hôn.” Lý Thế Nhiên híp mắt.

“Em nào dám.” Hứa Như tức giận bừng bừng.

Cảm xúc của cô bị Lý Thế Nhiên thu hết vào mắt.

Cằm đột nhiên bị nắm lấy, Hứa Như đành đối diện với con ngươi thâm thúy của Lý Thế Nhiên: “Vợ trước của anh toàn thân đều là gai nhọn, có gì không dám chứ?”

“Đó cũng là vì anh bá đạo vô lý.”

Lý Thế Nhiên cười trầm thấp: “Ừ, anh bá đạo vô lý, nhưng mà cũng chỉ đối với em thôi.”

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Nam Thành.

Hứa Như xuống máy bay trước, ra khỏi sân bay, cô định tự mình gọi xe quay về.

Lý Thế Nhiên đi tới, biết cô sẽ cự tuyệt, trực tiếp nắm tay cô kéo lên xe.

Hứa Như tức giận, nhưng người nào đó lại cứ vô cùng thản nhiên.

“Đưa em về rồi anh sẽ không làm phiền em.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Hứa Như nhíu mày, nhìn sắc mặt căng cứng của Lý Thế Nhiên, sự lạc lõng trong lòng dần lan rộng.

“Vậy thì mời anh Lý đừng cứ phái người điều tra hành tung của tôi nữa.” Hứa Như rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Từ khi Lý Thế Nhiên xuất hiện ở núi Thiên Thành, cô liền biết mình trước giờ chưa từng rời khỏi ánh mắt anh.

Bất kể anh phái người theo dõi, hay là phái người bảo vệ cô.

Cô đều không thích cảm giác bị giám sát này.

Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên lạnh đi, trào phúng: “Không muốn bị anh biết em đang hẹn hò với Lăng Thuần?”

Hứa Như muốn phản bác, nhưng lời nói nhanh chóng lại bị cô nuốt xuống.

“Anh biết thì tốt.”

Bầu không khí trong xe thoáng chốc lạnh lẽo, Hứa Như rõ ràng cảm nhận được Lý Thế Nhiên đang tức giận.

Không ai nói gì nữa.

Đưa Hứa Như về đường An Ninh, xe của Lý Thế Nhiên nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô.

Cô đứng trên ban công, ánh mắt nhìn xuống lầu thật lâu.

Cũng không biết đang chấp nhất điều gì, nhưng lại hi vọng, Lý Thế Nhiên không rời đi.



Nước B, nhà họ Lâm.

Sau khi Lâm Tung chết, nhà họ Lâm bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc Lâm Vy quay về, Kỳ Chiến đang ngồi trong phòng khách đợi bà ta.

“Còn chưa về Nam Thành?” Bà ta nhíu mày.

“Mẹ, con ở lại thêm mấy ngày không tốt sao? Vừa khéo ở cùng mẹ.” Giọng Kỳ Chiến ôn hòa.

Nhưng Lâm Vy nghe ra ý lạnh trong đó.

“Mẹ phải bận chuyện Lâm thị, con quay về sớm chút, Kỳ thị gần đây không rảnh.”

“Kỳ thị sao có thể so với Lâm thị, di sản của Lâm Tung, đại khái mười cái Kỳ thị cũng không hẳn có thể so nổi, mẹ, mẹ nói tài sản này sao không phân tới tay con xíu xiu nào?” Sắc mặt Kỳ Chiến dần lạnh lẽo.

“Con muốn hỏi gì?” Lâm Vy dừng bước.

“Mẹ không phải mẹ con.” Giọng Kỳ Chiến chắc nịch.

Mặt Lâm Vy không chút hoảng loạn, bà ta biết, Kỳ Chiến sớm muộn rồi cũng biết sự thật.

Bà ta bây giờ chỉ muốn dành hết tình yêu của mẹ cho Hứa Như, về phần Kỳ Chiến, bà ta từ đầu tới cuối không cách nào thân cận với anh ta.

“Con biết hết rồi.”

Kỳ Chiến cười cười: “Đương nhiên, mẹ phớt lờ con rõ ràng như vậy, ông ngoại lại luôn không thích con, con có thể không biết sao?”

“Xin lỗi con.” Lâm Vy rũ mắt.

Đối với Kỳ Chiến, bà ta luôn áy náy.

Cho nên bà ta sớm đã lót sẵn đường tương lai cho anh ta, quản lý Kỳ thị, đừng dính dáng tới nhà họ Lâm.

“Mẹ, năm đó mẹ vì quyền lực mà nhận nuôi con, con mới có địa vị như bây giờ, mẹ không có lỗi gì với con.”

Lâm Vy nhìn Kỳ Chiến, bà ta rõ ràng nhìn thấy hận ý trong mắt anh ta.

Bà ta biết rõ dã tâm của anh ta, chỉ Kỳ thị thôi, vẫn không đủ.

Nhưng nhà họ Lâm rốt cuộc không phải nhà của anh ta.

“Nhưng con muốn biết, con đã không phải con trai mẹ, sao mẹ còn muốn cản trở con theo đuổi Hứa Như?” Kỳ Chiến lạnh lùng hỏi.

Rõ ràng, anh ta và cô không có quan hệ máu mủ.

“Trên danh nghĩa con vẫn là con trai mẹ, thân phận này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Cho nên, con vẫn phải chịu khống chế của mẹ?” Kỳ Chiến vành mắt hơi đỏ, đáy mắt tức giận ngập trời.

Trên đường đời của anh ta, anh ta trước giờ đều nghe theo sắp xếp của Lâm Vy.

Anh ta trước giờ chưa từng có quyền tự quyết định.

Cho nên khi biết thân phận thực sự của mình, anh ta rất vui mừng.

Anh ta cho rằng mình cuối cùng đã có thể giải thoát rồi.

Sắc mặt Lâm Vy tái nhợt, bà ta nghe ra ý trong lời nói Kỳ Chiến.

Đứa bé luôn lớn lên bên cạnh bà ta, cho dù không có quan hệ máu mủ, cũng vẫn có yêu thương.

“Tất cả mẹ làm đều là vì tốt cho con.”

“Con không cần.” Kỳ Chiến phản bác.

“Tất cả thân phận địa vị bây giờ con có đều là mẹ cho con, Kỳ Chiến, trừ phi con không phải tổng giám đốc Kỳ thị!”

Kỳ Chiến im lặng, quyền lực và địa vị quả thực là thứ trước đây anh ta luôn theo đuổi.

Anh ta vẫn biết, chỉ có đủ lớn mạnh, mới có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Nếu tất cả những thứ này đều không còn nữa…anh ta quả thực không làm được.

“Mẹ, mẹ trước giờ đều không từ thủ đoạn như vậy.” Giọng Kỳ Chiến điên cuồng.

Lâm Vy không phủ nhận.



Chớp mắt đã tới ngày khai giảng.

Thứ hai, Hứa Như đến trường báo cáo.

Hôm nay cần nộp học phí, nhưng Hứa Như lại được cho biết mình đã nộp rồi.

Cô sững sốt, nghi hoặc hỏi: “Nhưng em chưa nộp học phí.”

Giáo viên phụ trách tra một chút: “Là mẹ em hôm qua đến đóng giúp em.”

Hứa Như nhíu mày, cô bây giờ vẫn không liên lạc được với Tống Mỹ, hẳn không phải bà.

Vậy chính là…Lâm Vy.

Cô lập tức gọi điện thoại cho bà ta.

Lâm Vy biết Hứa Như muốn hỏi chuyện học phí, liền mở miệng trước: “Mẹ là mẹ con, học phí của con mẹ nhất định phải phụ trách.”

Hứa Như im lặng, cô không thể phủ nhận quan hệ mẹ con giữa mình và Lâm Vy.

“Tôi sẽ trả tiền cho bà.”

“Tiểu Như, có phải con vẫn giận mẹ không?”

“Không có, nhưng tôi hi vọng bà đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.”

“Mẹ cho phép con học thạc sĩ ở đại học Lâm Hải, về phần có muốn thừa kế Lâm thị không, mẹ tôn trọng quyết định của con.”

Đây là thỏa hiệp lớn nhất của Lâm Vy.

Buổi chiều, Hứa Như đến phòng làm việc, giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh Bạch Sơn của cô năm nay lại phá lệ thu nhận một nghiên cứu sinh, chuyện này nhanh chóng truyền khắp đại học Lâm Hải.

Từ ngày đầu tiên khai giảng, tin tức của Hứa Như đã bị đào ra.

Thành tích thi viết hạng ba, thành tích thi vòng trong hạng nhất rõ ràng khiến người ta rất ghen tỵ, hơn nữa Hứa Như lại xinh đẹp tinh xảo, hình để trên mạng mặc váy trắng, thanh thuần động lòng người, không bao lâu đã có không ít fan.

Cô bình thường rất ít khi đăng nhập facebook, đột nhiên có thêm nhiều fan như vậy, ngược lại có chút không quen.

Nhưng mà, những thứ này đều không phải điều cô quan tâm.

Theo sắp xếp trường học, nghiên cứu sinh phải ở trong trường, Hứa Như không nghĩ tới bạn cùng phòng ký túc của mình lại là Lăng Diệu.

Hai người có gặp một lần, Lăng Diệu thấy là Hứa Như, cũng rất ngoài ý muốn.

“Cậu là…Hứa Như?” Lăng Diệu đánh giá cô.

Cô ta thật sự không biết người phụ nữ này rốt cuộc có sức hút gì có thể khiến anh trai cô ta thần hồn điên đảo.

Nói về nhan sắc, bên cạnh Lăng Thuần có người xinh đẹp gợi cảm hơn Hứa Như.

“Chào cậu.”

“Mình là sinh viên chuyên khoa tim phổi, cậu thì sao?” Lăng Diệu hỏi.

“Mình là khoa thần kinh.”

“Khoa thần kinh? Chẳng lẽ cậu chính là sinh viên duy nhất Bạch Sơn thu nhận?” Lăng Diệu kinh ngạc kêu lên.