Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 311




Lý Thế Nhiên mở đèn, đỡ Hứa Như ngồi dậy.

“Anh đi mua thứ gì đó cho em ăn.”

Hứa Như biết cô cho dù từ chối, anh cũng sẽ đi mua, cho nên cũng không nói gì.

Lý Thế Nhiên đi ra ngoài rồi, không lâu sau Lăng Thuần đi vào.

Hứa Như có chút buồn bực, không muốn đối mặt với Lý Thế Nhiên, càng không muốn đối mặt với Lăng Thuần.

“Xin lỗi.”

Lăng Thuần vừa mở miệng, chính là lời xin lỗi trịnh trọng.

Vừa rồi ở bên ngoài phòng bệnh, anh ta mãi không dám bước vào.

Hứa Như lần này gặp nguy hiểm không thoát khỏi liên quan đến anh.

Là anh khăng khăng dẫn cô lên núi Thiên Thành.

Vốn dĩ muốn để cô thả lỏng tâm trạng, lại không ngờ sẽ gặp phải sự cố như thế này.

“Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi, vậy mời anh rời khỏi tầm mắt của tôi.” Hứa Như nhàn nhạt nói.

Cô không muốn nhìn thấy anh ta.

“Ừm, Hứa Như, nhớ lời tôi nói, đừng qua lại quá gần với Lý Thế Nhiên.” Lăng Thuần nhắc nhở.

Dứt lời, cũng không đợi Hứa Như đáp lại, anh ta đã rời khỏi rồi.

Anh ta không muốn nghe thấy lời từ chối của Hứa Như.

Ở trước mặt cô, anh ta vậy mà nảy sinh cảm xúc né tránh, ảo não lại tự trách.

Lời của anh ta, Hứa Như không để ở trong lòng.

Cô cũng không muốn qua lại gần với Lý Thế Nhiên, nhưng anh lại cường thế xuất hiện ở bên cạnh cô.

Cho dù, hai người đã ly hôn rồi.

Không lâu sau Lưu Thanh chạy tới, nhìn thấy tay chân của Hứa Như đều quấn băng thì khóc rất thê thảm.

Hứa Như không biết tốt xấu còn cười cười: “Tớ còn chưa chết, chỉ là bị thương nhẹ thôi.”

“Bị thương nhẹ cũng rất nghiêm trọng, cậu nói cậu leo núi thế nào mà có thể khiến bản thân thành ra như thế này, não bị úng nước à!” Lưu Thanh ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn chỗ bị thương của Hứa Như, xác nhận lại cô thật sự không bị gì đáng ngại mới yên tâm.

“Lăng Thuần ở bên cạnh, tớ không may mắn nổi.” Hứa Như nhăn mặt, nghĩ tới Lăng Thuần nhốt cô ở nhà họ Lăng, vừa phiền vừa tức.

“Lăng Thuần? Cậu sao ở cùng anh ta?” Lưu Thanh nghi hoặc.

“Anh ta… bỏ đi, không muốn nói đến anh ta.” Hứa Như lắc đầu, không muốn nhắc đến nữa.

Chỉ hy vọng quay về Nam Thành, không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lý Thế Nhiên mua cháo trắng về.

Lưu Thanh nhìn thấy anh thì sững ra mất một lúc.

Hai người này không phải ly hôn rồi sao…

Hơn nữa đây là nước B, không phải ở Nam Thành.

Nhìn Lý Thế Nhiên, lại nhìn Hứa Như, Lưu Thanh kinh ngạc: “Hai người tái hôn rồi?”

Nghe vậy, Hứa Như khựng ra, thật sự muốn bịt miệng của Lưu Thanh lại!

“Đương nhiên không có, anh ấy đi qua.” Hứa Như thuận miệng nói.

Lý Thế Nhiên nhếch môi, không có tức giận.

“Không phải anh vừa hay đi qua núi Thiên Thành, em bây giờ có thể phơi thây nơi hoang dã rồi.”

Hứa Như: …

Cô sẽ không như thế!

Nhưng nghe thấy tiếng mưa bão ở bên ngoài, Hứa Như hơi sợ.

Ánh mắt của Lưu Thanh dừng ở trên người của cả hai, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu: “Thì ra là bác sĩ Lý cứu Như Như nhà tôi.”

“Chẳng trách cậu bảo tớ ngày mai hẵng tới, thì ra không muốn có bóng đèn.” Lưu Thanh nháy mắt với cô.

Hứa Như không khách khí mà lườm cô ấy.

Cô bây giờ thà nguyện Lưu Thanh ở lại, Lý Thế Nhiên nhanh chóng rời đi còn hơn.

Giúp cô lấy bàn gỗ, Lý Thế Nhiên mở cháo ra.

“Lát nữa hãy ăn, bây giờ rất nóng.” Anh ân cần nói.

“Ồ, anh Lý, anh bây giờ có thể rời khỏi được rồi chứ?” Hứa Như nhìn anh.

“Cô Lưu, tối nay không cần làm phiền cô rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Hứa Như về.” Lý Thế Nhiên nói với Lưu Thanh.

Lưu Thanh nhìn Hứa Như lại nhìn Lý Thế Nhiên, cô ấy chọn nghe lời của Lý Thế Nhiên!

Dù sao vì hạnh phúc của Hứa Như!

Thấy Lưu Thanh đứng dậy, Hứa Như tủi thân nhăn mặt, trên mặt rõ ràng viết hai chữ ‘đừng đi’.

Nhưng Lưu Thanh lại an ủi cô: “Được rồi, tớ cũng buồn ngủ rồi, cậu đừng hành tớ nữa, nếu đã có bác sĩ Lý ở đây, tớ cũng yên tâm giao cậu cho anh ấy.”

“Lưu Thanh, cậu đang nói cái gì vậy…”

“Được rồi, bye bye bạn yêu… ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”

Nhìn bóng lưng của Lưu Thanh, Hứa Như ủ rũ cúi thấp đầu.

Cho nên bây giờ… lại trở thành nơi riêng tư của cô và Lý Thế Nhiên.

Thấy mặt Hứa Như cúi gằm xuống, sự bất mãn trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên lan ra.

“Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Giọng nói của anh rất lạnh.

Hứa Như giật mình, ngước mắt, ánh mắt của ai đó rất khiếp người.

Cô nuốt nước bọt, một lúc sau cũng không dám nói chuyện.

Cô chỉ là không biết phải chung đụng với Lý Thế Nhiên kiểu gì.

Rõ ràng đã ly hôn rồi.

Cúi đầu, Hứa Như yên lặng ăn cháo, nhưng bầu không khí ngượng ngập này vẫn khiến cô không thoải mái.

Đặc biệt là ánh mắt của Lý Thế Nhiên, từ đầu đến cuối như sói như hổ nhìn cô…

“Ừm!” Đột nhiên, Hứa Như một giây thất thần, không cẩn thận cắn vào lưỡi.

Lý Thế Nhiên gần như lập tức đứng dậy vì lo lắng, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Hứa Như mấp máy môi, một lúc sau mới dịu lại.

“Cắn vào lưỡi rồi.”

“Đồ ngốc.” Thấy cô không sao, Lý Thế Nhiên mới thở phào.

Hứa Như bĩu môi, còn không phải vì sự tồn tại của người đàn ông này, nếu không đâu có phạm lỗi ngớ ngẩn như vậy…

Hôm sau, trời mới hửng sáng, ánh nắng chiếu vào phòng bệnh.

Khi Hứa Như tỉnh lại thì có hơi muộn rồi.

Mở mắt ra, trong phòng bệnh không có ai cả.

Tối qua… cô ngủ từ bao giờ vậy?

Rõ ràng nhớ mình ăn cháo, có Lý Thế Nhiên ở đây, cô cũng không dám ngủ.

Nhưng sau đó, anh hình như ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.

Cô giãy không ra được, sau đó…

Cô ảo não gõ vào đầu, thế nào có thể ngủ thiếp đi được chứ…

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lý Thế Nhiên đi vào.

Anh đưa điện thoại cho Hứa Như: “Sim của em anh đã giúp em làm lại rồi.”

“Cảm ơn.” Hứa Như nhận lấy, có hơi bất ngờ.

Cô còn cho rằng chắc sẽ không tìm được điện thoại nữa. Không ngờ một đêm, Lý Thế Nhiên đã giúp cô tìm thấy rồi.

Lần này tính hay không tính, lại nợ anh nhân tình rồi.

Có điều nợ nần giữa anh và cô vốn dĩ tính cũng không rõ được.

“Bao giờ quay về Nam Thành?” Hứa Như hỏi.

“Một tiếng nữa, vừa đi giúp em làm thủ tục xuất viện rồi.”

Hứa Như không ngờ Lý Thế Nhiên cho cô đi là máy bay tư nhân.

“Lý Thế Nhiên, anh tự mình ngồi máy bay là được rồi.” Hứa Như lại lùi lại sau.

Lý Thế Nhiên lại dứt khoát nắm cổ tay cô, dẫn cô vào khoang máy bay.

“Lý Thế Nhiên!” Hứa Như tức giận nhìn anh.

“Bài xích ngồi máy bay của anh như vậy sao?” Sắc mặt của anh tối lại.

Hứa Như mím môi, không phải bài xích, chỉ là không phù hợp với thân phận bây giờ của cô.

“Phải, em không muốn.” Hứa Như nhất quyết bướng bỉnh.

Nhưng cửa cabin trước mắt đã dần dần đóng lại, Lý Thế Nhiên ấn cô vào vị trí, lưu loát cài dây an toàn cho cô.

“Bà Lý, không có nói một đằng nghĩ một nẻo.”

“Anh Lý, em đã không phải bà Lý nữa rồi.” Hứa Như nạt.

Cách gọi này, tóm lại sẽ khiến cô nhớ đến hồi ức liên quan đến hai người, nhắc nhở cô hai người đã từng thân mật ra sao.

Mặc dù lúc bắt đầu ước định là hôn nhân hình thức, nhưng về sau, tình cảm một khi bung ra thì không thể thu lại được.

Nếu đã ly hôn rồi, cô bây giờ chỉ muốn làm rõ mối quan hệ, thậm chí, không muốn gặp mặt.

“Vậy, vợ cũ?” Lý Thế Nhiên nhếch môi.

“Lý Thế Nhiên, giữa chúng ta không có quan hệ gì nữa rồi.” Hứa Như nói rõ lần nữa.

Ban đầu là anh thỏa hiệp chuyện ly hôn, người đồng ý ly hôn, là anh.

Cô thậm chí ngay cả quyền từ chối cũng không có.