Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 308




Nam Thành, Lý Thị.

Lý Hằng tức giận đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra: “Tại sao cắt bỏ hạng mục của tôi.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, ngước mắt, ánh mắt sắc bén: “Trong cuộc họp đã nói rõ ràng rồi, dự toán không đủ.”

“Là dự toán không đủ, hay là anh căn bản không muốn tôi tiếp nhận hạng mục này.”

“Cậu cảm thấy cần thiết phải làm như vậy sao?”

“Nếu như dự toán không đủ, tôi có thể điều động tiền vốn ở hải ngoại.”

“Quyền này nằm trên tay ông nội, trừ phi nhận được sự cho phép của ông.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất nhạt.

“Tôi sẽ khiến ông nội đồng ý.”

Lý Thế Nhiên cười lạnh lùng.

Lý Hằng sau khi rời khỏi, Cao Bân bước vào.

Gần đây boss muốn anh để ý hành động của Hứa Như, nhưng sau khi cô rời khỏi nhà họ Lâm thì không có nhận được bất cứ tin tức nào nữa.

“Tổng giám đốc Lý, vị trí của cô Hứa bây giờ không tra ra được nữa.” Cao Bân báo cáo.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, cầm điện thoại lên, ấn một dãy số quen thuộc.

“Tạm thời không thể kết nối…”

Lý Thế Nhiên siết chặt chiếc điện thoại, lông mày càng nhíu chặt.

Những người cô có thể tiếp xúc khi ở nước B, Lưu Thanh, Lăng Thuần, còn có Kỳ Chiến từng tham dự lễ tang của Lâm Tung.

“Đi điều tra tung tích của Lăng Thuần và Kỳ Chiến.”

Cao Bân nhận lệnh, không bao lâu thì vào báo cáo: “Tổng giám đốc Lý, Kỳ Chiến hôm qua đã quay về Nam Thành rồi, ở nhà tổ của nhà họ Kỳ suốt, còn Lăng Thuần, trước mắt ở nhà họ Lăng, tạm thời không có phát hiện dấu vết của mợ chủ.”

“Canh chừng Lăng Thuần, đặt vé máy bay đến nước B cho tôi.”



Sáng sớm, Hứa Như dường như cả đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen.

Lăng Thuần đích thân làm bữa sáng, Hứa Như không có khẩu vị gì, gần như không ăn.

“Hoạt động ngoài trời lát nữa cần có thể lực, em không ăn sáng nếu như ngất đi, là muốn tôi bế em về sao?” Lăng Thuần trầm thấp nói.

Hứa Như nhíu mày: “Tôi không ra ngoài.”

“Em muốn lấy lại sim sớm thì theo tôi đi ra ngoài.”

Hứa Như mím môi, cầm chiếc thìa trong bát: “Hy vọng tổng giám đốc Lăng nói được làm được.”

Ăn xong bữa sáng, Lăng Thuần dẫn Hứa Như đến núi Thiên Thành, nơi này là sơn mạch cao nhất nước B.

Anh ta hy vọng cô có thể ra ngoài đi lại, thả lỏng tâm trạng.

Có điều, Hứa Như mặt mày từ đầu đến cuối đều nhăn nhó.

Đường lên núi Thiên Thành có hai đường, một là đi cáp treo, hai là leo bậc thang bộ.

“Có thể leo bậc thang bộ không?” Lăng Thuần nhìn sang Hứa Như.

“Cáp treo đi.” Hứa Như lắc đầu.

Cô chỉ muốn đi nhanh về nhanh.

Nếu như đi bộ lên núi, chắc phải mất nửa ngày.

Hơn nữa, cô căn bản không có tâm trạng leo núi.

Lăng Thuần không có phản bác, hai người ngồi vào cáp treo.

Hứa Như trầm mặc suốt, chỉ là nhìn khoảng cách càng xa mặt đất thì nỗi sợ bỗng ập đến.

Cô siết chặt nắm đấm, sắc mặt dần tái nhợt.

Nhắm mắt lại, trái tim của cô đập càng lúc càng nhau, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không khỏi run rẩy.

“Nếu đã sợ độ cao, tại sao không nói cho tôi biết?” Giọng nói hơi tức giận của Lăng Thuần truyền đến, muốn ôm lấy Hứa Như.

Nhưng còn chưa chạm vào cô, cô đã mở mắt, bình tĩnh nhìn anh ta: “Hôm nay sau khi trở về, tôi có thể lấy lại được sim?”

Cô luôn nhớ chuyện này!

Lăng Thuần bực bội, cứ nhìn chằm chằm Hứa Như, anh ta ngay cả nổi cáu cũng không làm được.

“Có thể!”

Hứa Như mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Cô nhìn mặt đất, vịn vào hai bên, cố gắng thả lỏng.

“Qua đây ngồi bên cạnh tôi.” Lăng Thuần lo lắng nói.

Hứa Như lắc đầu: “Tôi không sao.”

Thấy Lăng Thuần muốn ngồi xích lại, Hứa Như đưa tay ra cản: “Anh đừng chạm vào tôi.”

“Tôi không chạm vào em, tôi chỉ là lo lắng cho em.” Lăng Thuần nhíu mày.

Mãi đến khi lên tới đỉnh núi, cáp treo từ từ dừng lại.

Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, nhìn phong cảnh tự nhiên bên ngoài, dần dần bình tĩnh lại.

Lăng Thuần ảo não nói: “Xin lỗi, tôi không biết em sợ độ cao, nếu không sẽ không dẫn em đến đây.”

“Không sao.” Ngữ khí của Hứa Như rất lạnh nhạt.

“Còn một đoạn đường nữa, muốn đi lên trên không?” Lăng Thuần chỉ sườn núi bên đó.

“Ừm.”

Đứng ở đỉnh núi, nơi này tầm nhìn rộng mở, đủ để nhìn thấy cả nước B, tâm trạng của Hứa Như dần dần tốt lên không ít.

Nếu như, Lăng Thuần không ở đây thì tốt nhất.

“Có đói không?” Lăng Thuần quan tâm hỏi.

Hứa Như lắc đầu.

Ngồi cáp treo đi lên, cũng không tiêu hao bao nhiêu thể lực.

Có điều, Lăng Thuần lại từ trong balo lấy ra một túi kẹo thỏ trắng.

Hứa Như sững người, cô thích nhất ăn kẹo này.

Lăng Thuần thậm chí còn giúp cô bóc vỏ kẹo mới đưa cho cô.

Hứa Như không có nhận.

“Cái này mua vì em.”

“Tôi không thích.”

“Bởi vì là tôi cho em, cho nên em không thích?” Lăng Thuần híp mắt lại.

“Ừm, phải.” Hứa Như không có phủ nhận.

Bởi vì người trước mắt là người cô ghét, cho nên tất cả hành động của anh ta, đều ghét.

“Em không thể chia sẻ một ít tâm tư lên người tôi sao?” Bắt ép Hứa Như quay mặt lại, Lăng Thuần nheo mắt lại.

“Không thể.” Hứa Như từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt.

“Em vẫn thích Lý Thế Nhiên?” Giọng nói của anh ta lạnh hơn vài phần.

Hứa Như ngước mắt, nghe thấy cái tên Lý Thế Nhiên này thì sắc mặt liền thay đổi.

Mỗi khi nghe thấy người này, trái tim bất giác sẽ đau nhói.

Lăng Thuần nhìn sắc mặt của cô, bỗng chốc hiểu ra.

Bầu không khí giữa hai người trở nên đông cứng lại.

Đi bộ xuống núi, Hứa Như ở phía trước, Lăng Thuần đi phía sau.

Dần dần, sắc trời tối lại, là mây đen che phủ.

Đường xuống núi cần ít hai tiếng nữa.

Hứa Như rảo bước, Lăng Thuần đuổi theo cô: “Chậm một chút, lát nữa chúng ta tìm chỗ nào tránh mưa trước đã.”

Hứa Như lại không muốn ở lại nơi này, chỉ muốn nhanh chóng trở về.

Dần dần hạt mưa rơi xuống, hai ngươi cũng không có mang ô, không bao lâu thì đều ướt hết.

Hứa Như lạnh đến mắt hắt xì liên tục.

Trước mắt có một cái đình, Lăng Thuần dứt khoát kéo cô vào tránh mưa.

“Lăng Thuần, tôi muốn xuống núi.”

“Em có phải muốn chưa xuống núi thì đã bị ốm trước không?” Lăng Thuần nạt.

Bây giờ hai người đều đã bị ướt, tiếp tục dầm mưa chắc chắn sẽ bị cảm.

Hứa Như mím môi, kéo dãn khoảng cách với anh ta.

Nhìn giờ, đã 4 giờ chiều rồi.

Còn không xuống núi, lát nữa trời đã tối hoàn toàn, vậy thì càng khó xuống núi.

Đột nhiên, trên vai phủ lên một chiếc áo khoác, là của Lăng Thuần.

Hứa Như nhíu mày, cầm chiếc áo xuống, lại bị Lăng Thuần ấn tay: “Tôi không lạnh.”

“Tôi cũng không lạnh.”

Nhưng vừa dứt lời, cô lập tức hắt xì vài cái.

“Em nếu như bệnh rồi, chỉ có thể ở nhà tôi thêm vài ngày.”

Hứa Như: …

Người đàn ông này là đang uy hiếp cô.

Cô tức giận quay mặt đi.

Lăng Thuần hơi nhếch môi, nhìn sắc trời bên ngoài, vậy mà lại hy vọng cơn mưa này kéo dài một chút, như thế thời gian ở riêng với Hứa Như sẽ càng nhiều.

Có điều không bao lâu, bầu trời lại quang hơn.

Cơn mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hứa Như trả lại áo khoác cho Lăng Thuần, đi ra khỏi đình.

Lăng Thuần vẫn đi ở phía sau cô, đột nhiên, trượt chân, Hứa Như suýt nữa ngã ra.

Lăng Thuần lập tức đỡ cô, Hứa Như không tránh khỏi va vào lồng ngực của anh ta.

Hơi thở xa lạ khiến cô rất kháng cự, vô thức đẩy anh ta ra.

Lăng Thuần nhíu mày, trước tiên đỡ cô dậy.

“Cẩn thận một chút, để tôi đỡ em, có được không?” Giọng nói của Lăng Thuần mang theo vài phần khẩn cầu.

Bậc thang trơn ướt, rất dễ bị ngã.

“Tôi sẽ cẩn thận.” Hứa Như giãy ra khỏi lồng ngực của anh ta, sắc mặt lạnh nhạt.