Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 307




Bên ngoài, Hứa Như đi ra khỏi tòa nhà chính thì trời đã tối, cô mới nhớ bản thân còn chưa có ăn gì.

Có điều, cô cũng không muốn ở lại nhà họ Lâm.

Đột nhiên, tiếng phanh xe vang lên bên cạnh, chiếc siêu xe màu lam ngọc dần dần dừng bên cạnh cô.

Lăng Thuần bước xuống xe, mở cửa ghế lái phụ: “Chỗ này rất khó bắt xe, tôi đưa em đến sân bay, em một mình đi đến đó, tôi cũng không yên tâm.”

Hứa Như nhíu mày, nhưng vẫn lên xe.

Chỉ là lần này, Lăng Thuần không có đưa cô đến sân bay.

Chiếc xe chạy vào trung tâm thành phố, cách sân bay càng lúc càng xa.

Hứa Như nhìn sang Lăng Thuần: “Anh đưa tôi đi đâu?”

“Nhà của tôi.”

“Tôi muốn về Nam Thành.” Hứa Như trầm giọng nói.

“Em còn chưa có khai giảng, về Nam Thành một mình chờ đợi, không bằng ở cùng tôi, cũng dễ bồi dưỡng tình cảm.”

“Ai bồi dưỡng tình cảm với anh!” Hứa Như tức giận rồi.

Muốn mở cửa bước xuống, nhưng Lăng Thuần sớm đã khóa cửa lại rồi.

“Bây giờ Lý Thế Nhiên không ở bên cạnh em, tôi muốn nhân cơ hội mà bước vào.” Lăng Thuần thẳng thắn nói lời vô sỉ.

“Lăng Thuần, tôi bây giờ muốn xuống xe!” Hứa Như tức giận trừng mắt với anh ta.

Lăng Thuần căn bản không coi ra gì.

“Nếu không thì tôi báo cảnh sát.” Hứa Như cầm điện thoại.

Lời uy hiếp này đối với Lăng Thuần mà nói, căn bản không có chút ảnh hưởng.

Anh ta cười trầm thấp: “Ở nhà họ Lâm, tôi đã tháo sim của em ra rồi, điện thoại của em bây giờ không có tín hiệu.”

Hứa Như ấn mở điện thoại, quả nhiên, cột sóng không có vạch nào.

“Khốn kiếp!” Hứa Như mắng chửi.

Lăng Thuần lại càng thêm thích thú, Hứa Như tức giận khiến anh ta cảm thấy rất đáng yêu.

Chiếc xe rất nhanh chạy vào một tòa tiểu khu, Lăng Thuần sau khi xuống mở cửa thì nói: “Cô Hứa, mời.”

Hứa Như xuống xe, co chân muốn chạy ra ngày, nhưng Lăng Thuần sớm đã dự liệu, dễ dàng túm cô lại, ôm vào trong lòng.

“Lăng Thuần!”

“Không cần ép tôi dùng sức, tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không tổn thương em, ở nhà họ Lăng, tôi cũng sẽ không tước đoạt sự tự do của em.”

“Anh bây giờ đang tước đoạt đi sự tự do của tôi!” Hứa Như lườm anh ta.

“Ngoại trừ bây giờ ra, chỉ cần em không rời khỏi đây, ở bên cạnh tôi, em làm chuyện gì cũng được.” Lăng Thuần nghiêm túc nói, nhưng Hứa Như lại không lĩnh tình.

Cả đoạn đường dẫn cô ra khỏi gara, Lăng Thuần hoàn toàn nhốt cô ở trong lòng.

“Anh thả tôi ra, tôi tự đi không phải là được rồi sao.” Hứa Như rất không thích thân cận với Lăng Thuần như này.

Lăng Thuần cau mày, mãi khi bước vào thang máy mới buông Hứa Như ra.

Cô lập tức đứng cách xa anh ta.

Nhìn con số trên màn hiển thị của thang máy cứ đi lên, sắc mặt của Hứa Như càng lúc càng trắng.

Đối với Lăng Thuần, cô vô thức mím môi.

“Không cần sợ tôi, tôi trước giờ chưa từng làm tổn thương em, không phải sao?”

Hứa Như cười lạnh: “Anh bỏ thuốc tôi, cố tình xảy ra quan hệ với tôi, chuyện này cũng không coi như làm tổn thương sao?”

“Tôi…” Lăng Thuần mím môi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta á khẩu không nói được một lời.

Đó là sắp xếp của ông nội, nhưng anh ta chấp nhận rồi, mặc dù sau đó, anh ta đã hối hận.

Chỉ vì cô gái đó là Hứa Như, anh ta không nhẫn tâm.

Anh ta muốn cô cam tâm tình nguyện.

“Mấy người ai cũng mượn cái danh nghĩa tốt của mình mà vô duyên vô cớ làm tổn thương tôi, tôi chịu đủ rồi.” Hứa Như không nhịn được mà nổi giận.

Cô thật sự rất không thích loại cảm giác bị trói buộc bị khống chế như này, cô muốn được tôn trọng.

Nhưng ở nhà họ Lâm, dường như mãi mãi cũng không được.

Lăng Thuần lặng lẽ nhìn cô, lúc này, giống như lại hiểu cô thêm một phần.

“Tôi thừa nhận chuyện đó là tôi không đúng, tôi cho rằng đã bù đắp sai lầm rồi.” Giọng điệu của Lăng Thuần mang theo vài phần ảo não.

“Đó chỉ là do anh thấy vậy.”

“Em muốn như thế nào, mới đồng ý tha thứ cho tôi.” Lăng Thuần giơ tay, giam Hứa Như giữa bức tường và lồng ngực của anh ta.

Hứa Như rất phản cảm, dùng sức đẩy anh ta ra.

“Anh tránh xa tôi ra!”

“Nói cho tôi biết, như thế nào mới đồng ý tha thứ cho tôi.” Lăng Thuần cố chấp hỏi lại.

Hứa Như ngước mắt, cười lành lạnh: “Vậy anh bây giờ thả tôi đi.”

“Em vẫn hận tôi.”

Nhà họ Lăng nằm ở tầng cao nhất của tòa tiểu khu này, Lăng Thuần mở cửa ra.

Thấy Hứa Như đứng ở cửa, anh bày ra thế mời.

Hứa Như từ đầu đến cuối mặt mày u ám.

Bà Lăng thấy Hứa Như, nụ cười cưng chiều trên mặt càng tươi hơn: “Lăng Thuần dẫn bạn gái về thế nào cũng không nói trước cho mẹ biết?”

“Bỗng dưng nảy ra ý tưởng.” Lăng Thuần nói, anh ta dặn người làm: “Thu dọn phòng nghỉ cho khách.”

“Bà Lăng.” Hứa Như lịch sự chào hỏi.

“Vào trong đi, không cần căng thẳng.”

Nhận ra sự bối rối của Hứa Như, bà Lăng nở nụ cười dịu dàng.

“Hứa Như, cháu ngoại của ông nội.”

Bà Lăng đi tới, ánh mắt sắc bén hỏi: “Có phải Lăng Thuần bắt nạt cháu không, nên mới không vui?”

Hứa Như nhíu mày, cô trước nay không biết che giấu cảm xúc, tâm sự gì đều viết lên trên mặt.

“Dạ, cháu đi nghỉ ngơi trước.” Ngữ khí của Hứa Như nhàn nhạt.

Bà Lăng nhìn con trai, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều đặt trên người Hứa Như.

“Thế nào dẫn con bé trở về rồi? Con bé không phải nên ở nhà họ Lâm sao?” Bà Lăng nghi hoặc hỏi.

“Cô ấy muốn quay về Nam Thành, con cưỡng ép cô ấy ở lại đây.”

“Chẳng trách, nhìn ra được con bé rất khó chịu.”

“Cô ấy hận con, tóm lại đối với con không có tình cảm tốt đẹp gì.” Lăng Thuần bông đùa nói.

Ít nhất, Hứa Như như thế này có độ ấm, chứ không phải lạnh nhạt như trước kia.

“Nội dung di chúc của Lâm Tung hôm nay là gì?” Bà Lăng hỏi.

“Cổ phần của Lâm Thị với cả phần lớn bất động sản, có điều cô ấy bỏ quyền rồi, bây giờ di sản do bà Lâm thừa hưởng.”

“Tại sao?” Bà Lăng bất ngờ.

“Cô ấy không gả cho con thì không thể thừa kế di sản của ông nội.”

“Đứa trẻ đó thật sự có chút khác biệt.” Bà Lăng mỉm cười.

Con trai của bà ta trước nay được vạn người mê, không có cô gái nào có thể kháng cự được, nhưng Hứa Như, vậy mà thà từ bỏ di sản cũng không gả cho Lăng Thuần.

“Có điều nó là vợ trước của Lý Thế Nhiên, sợ rằng còn nhung nhớ Lý Thế Nhiên.” Bà Lăng nghĩ.

“Con sẽ khiến cô ấy từ từ quên đi.”

“Con tự mình xem mà làm, nếu như có thể lấy được Hứa Như, đối với nhà họ Lăng chúng ta đương nhiên là chuyện tốt.”



Tối, Hứa Như tìm đến phòng của Lăng Thuần.

“Không ngủ được?” Anh ta nhếch môi.

“Tôi nếu đã ở lại rồi, anh có phải nên trả lại sim cho tôi hay không.”

“Đợi khi em về Nam Thành, tôi sẽ trả cho em, yên tâm, phí cước sẽ trả thay em.”

“Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Việc mà anh đang làm có khác gì với việc cầm tù chứ!” Hứa Như trừng mắt nhìn anh.

“Ừm, quả thật hơi quá đáng, nhưng vì để giữ em lại, tôi bắt buộc phải làm như vậy, ngày mai tôi dẫn em đi dạo xung quanh, từ từ thư giãn, có được không?”

“Anh tự mình đi đi, tôi không có hứng thú.”

Thương lượng không được, Hứa Như bèn quay về phòng của mình.

Lăng Thuần đuổi theo: “Ở nơi này vẫn quen chứ?”

“Không quen, tôi muốn về nhà.” Hứa Như nhìn chằm chằm anh ta.

Cô sao có thể quen được khi ở nơi này, cô chỉ muốn rời khỏi.

“Nói không chừng, sau này nơi này sẽ là nhà của em.” Lăng Thuần nóng bỏng nhìn cô, anh ta hy vọng Hứa Như có thể thích nơi này.

“Lăng Thuần, anh đủ rồi đấy, bây giờ, sau này, nơi này đều sẽ không phải là nhà của tôi.” Hứa Như trầm giọng nói.

Dứt lời, đóng cửa cái ‘rầm’.