Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 37




Tuy nói Từ Hi Nhiễm không cần chính thức lộ mặt trong buổi lễ kỷ niệm của Thiên Hành, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn rất quan tâm lễ kỷ niệm của Thiên Hành. Lễ kỷ niệm được diễn ra tại club giải trí thuộc sở hữu của tập đoàn Thiên Hành. Một sân khấu sẽ được dựng trong phòng tiệc của club, nghe nói không chỉ có ban điều hành cấp cao của Thiên Hành phát biểu mà còn có cả các tiết mục biểu diễn.

Tưởng Dư Hoài đưa cho Từ Hi Nhiễm một tấm vé mời, Từ Hi Nhiễm hoà lẫn trong đám đông nhân viên của Thiên Hành. Lúc cô đến club đã có rất nhiều người ở phòng tiệc, lễ kỷ niệm sắp bắt đầu, Tưởng Dư Hoài không có ở chỗ ngồi, một lúc nữa anh phải lên sân khấu phát biểu vì thế anh đang làm công tác chuẩn bị.

Nhân viên của Thiên Hành ngồi đầy trong phòng tiệc, nhưng chắc ở đây chỉ có một bộ phận nhân viên của Thiên Hành thôi, nhân viên có thể tham gia buổi lễ kỷ niệm hôm nay đều không đơn giản, hoặc là có chức vụ nhất định, hoặc là vô cùng xuất sắc, nếu thực sự tất cả đều được tham gia, mười cái phòng tiệc này cũng chưa chắc đủ chỗ ngồi.

Mở màn có người dẫn chương trình khuấy động bầu không khí, mà sau đó mấy người cấp cao lên sân khấu phát biểu, một lúc sau người dẫn chương trình trịnh trọng giới thiệu chủ tịch của Thiên Hành, hiện trường vang lên tràng pháo tay giòn giã, có thể nhìn ra được Tưởng Dư Hoài rất được tôn trọng ở Thiên Hành.

Hôm nay Tưởng Dư Hoài mặc bộ vest thiết kế riêng, đứng trên sân khấu sáng chói, anh nhận lấy micro bình tĩnh phát biểu, tổng kết công việc, cảm ơn đối tác hợp tác, sau đó cổ vũ nhân viên, nhắc đến vài công việc tiêu biểu. Chắc là do khí chất trên người anh quá xuất sắc, mấy lời này nói ra từ miệng anh đặc biệt giúp người ta được cổ vũ tinh thần.

Từ Hi Nhiễm lấy điện thoại trong túi ra căn chuẩn chụp ảnh Tưởng Dư Hoài, vừa lấy điện thoại ra đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi đến, là Trình Vân Khải gọi.

Từ Hi Nhiễm vô cùng nghi ngờ, sao Trình Vân Khải lại gọi cho cô vào lúc này, hơn nữa đã gọi không chỉ một lần. Bởi vì chuyện Trình Vân Khải động tay với Tưởng Dư Hoài lần trước, khoảng thời gian này tuy Trình Vân Khải có liên lạc với cô nhưng Từ Hi Nhiễm đều thể hiện rất lạnh nhạt, tạm thời cô không muốn liên lạc với Trình Vân Khải, thế nên lần này cô không chút nghĩ ngợi mà cúp máy luôn, ngay sau đó Trình Vân Khải gửi tin nhắn cho cô.

“Không muốn chồng em chết thì mau nghe điện thoại của anh.”

Từ Hi Nhiễm nhíu mày, trong lòng bỗng tức giận, Trình Vân Khải lại muốn làm cái gì? Từ Hi Nhiễm đi ra khỏi phòng nhận điện thoại của Trình Vân Khải.

“Anh muốn làm gì?”

“Tức giận ghê vậy?” Trình Vân Khải cười giễu cợt một tiếng: “Có lòng tốt nhắc nhở em, em còn nổi giận với anh?”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, giống như giọng nói của Trình Vân Khải ở đằng sau cô, cô quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Trình Vân Khải đang đi về phía cô, Từ Hi Nhiễm tắt điện thoại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Đi cùng lãnh đạo đến đây giao lưu.”

Club này thuộc sở hữu của Thiên Hành, hôm nay Thiên Hành tổ chức lễ kỷ niệm thế nên bao hết chỗ này, vì thế không có khả năng chỗ này đón người ngoài vào. Từ Hi Nhiễm hỏi: “Lãnh đạo của anh cũng đến tham gia lễ kỷ niệm của Thiên Hành?”

Trình Vân Khải gật đầu.

Từ Hi Nhiễm lại hỏi: “Lời nói vừa nãy của anh là có ý gì?”

“Em đi theo anh.” Trình Vân Khải đi lên mấy bước, thấy cô không đi theo thì anh ta lại nói: “Chẳng phải muốn biết à? Em đi theo anh đến đó sẽ biết thôi.”

“Tốt nhất anh đừng làm chuyện vớ vẩn gì.”

Hội trường và hậu trường của lễ kỷ niệm là hai phòng lớn được nối thông nhau, ở giữa dùng cửa trượt ngăn cách, bình thường nếu như không dùng phòng tiệc to như thế sẽ kéo cửa đóng lại, phòng tiệc quy mô nhỏ thì có thể chia làm hai phòng cho người khác thuê, nếu như gặp buổi tiệc quy mô lớn và nhiều khách thì nhân viên sẽ bỏ cửa trượt ra.

Từ Hi Nhiễm theo Trình Vân Khải đi từ ngoài vào bên trong, bên này là hậu trường của lễ kỷ niệm, vì để chúc mừng lễ kỷ niệm của Thiên Hành, một sân khấu đã được dựng trong phòng tiệc, trong hậu trường lúc này chen chúc đầy người. Lễ kỷ niệm hôm nay của Thiên Hành không chỉ có lãnh đạo lên sân khấu phát biểu mà còn chuẩn bị tiết mục ca múa, người có thể được Thiên Hành mời đến cũng không đơn giản, thậm chí Từ Hi Nhiễm còn nhìn thấy một ca sĩ hạng ba.

Từ Hi Nhiễm vô cùng ngờ vực: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Trình Vân Khải không nói, trực tiếp đi về phía dưới sân khấu. Từ Hi Nhiễm tràn đầy nghi ngờ đi theo, người sau hậu trường phần lớn đều đang bận rộn chuyện của mình, không có ai chú ý đến bọn họ cả. Từ Hi Nhiễm đi theo Trình Vân Khải đến chỗ dưới sân khấu, chỗ này là bên dưới gầm của sân khấu, đứng ở đây có thể nghe thấy tiếng giẫm lên trên sân khấu ở trên đầu.

Trình Vân Khải chỉ cho cô chỗ nào đó: “Chỗ đó có một con vít bị thiếu.

Trước mắt cô là một mớ hỗn độn với các khung thép, sân khấu này được dựng bằng các khung sắt, Từ Hi Nhiễm nhìn đến hoa mắt, căn bản không nhìn ra chỗ nào bị thiếu con ốc.

Đối với người không chuyên như cô, Trình Vân Khải cũng chẳng trông mong cô có thể phát hiện ra, anh ta nói: “Chỗ đó thiếu một con ốc, khả năng chịu lực của cả công trình sẽ giảm đi, ít người thì không sao, nhiều người sẽ gặp nguy hiểm.

Từ Hi Nhiễm nghe mà trái tim đập mạnh, cô nhớ đến trước khi cô bước ra ngoài Tưởng Dư Hoài vẫn còn đang ở trên sân khấu, nhưng Từ Hi Nhiễm không hề bởi vì chuyện này mà rối loạn, cô nghi ngờ mà nói: “Sao anh lại phát hiện ra chuyện này?”

“Vừa nãy anh ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ cầm hòm dụng cụ bước ra, anh thấy vẻ mặt anh ta khác lạ, lúc đó cũng đang rảnh nên vào xem, sau đó vừa nhìn đã phát hiện ra rồi.”

Trình Vân Khải học đại học chuyên ngành kỹ thuật, chuyện anh ta có thể vừa nhìn đã phát hiện ra cũng không phải lạ.

Từ Hi Nhiễm lại nhìn trên đỉnh đầu, vẻ mặt cô dần dần nặng nề, cô nói: “Có cách nào sửa chữa không?”

“Chỗ này không có hộp dụng cụ, cần ốc vít phải đi đến cửa hàng kim khí mua, đi đi về về một chuyến có khi sân khấu đã sụp rồi.”

“Trình Vân Khải, anh chắc chắn chứ?” Từ Hi Nhiễm lại hỏi một câu.

“Em có ý gì hả Từ Hi Nhiễm, tốt xấu gì anh cũng là kỹ sư công trình đó! Là do anh nhớ đến mâu thuẫn trước đây với Tưởng Dư Hoài, thế nên mới có lòng tốt nhắc nhở một chút, bày tỏ ý xin lỗi của anh, nếu em không tin thì thôi, tóm lại người bị gặp tai ương không phải là anh.”

Sẽ có nguy cơ sụp, cũng chưa chắc đã bị sụp, nhưng sân khấu này không phải do anh ta phụ trách, anh ta cũng không có trách nhiệm. Đối với Trình Vân Khải mà nói, anh ta chỉ phát hiện vấn đề, tốt bụng nhắc nhở một chút, nhưng đối với Từ Hi Nhiễm mà nói thì không như vậy, người đứng trên sân khấu này là chồng của cô, mà chồng cô lúc này đang phải đối mặt với nguy hiểm.

Từ Hi Nhiễm nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, giống như lại có người lên sân khấu, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra ngoài.

Tưởng Dư Hoài đã phát biểu xong, bây giờ là lúc các nhân viên xuất sắc lên sân khấu chụp ảnh với lãnh đạo của mình, hai hàng người đứng hai bên sân khấu, người được đọc tên bước ra, lúc này trên sân khấu đã có rất nhiều người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ở dưới sân khấu vội vàng tìm trợ lý A Văn. Từ Hi Nhiễm gấp gáp đi lên phía trước nhỏ giọng nói với A Văn: “A Văn, anh mau đi lên sân khấu nói với anh Tưởng, bảo anh ấy mau xuống sân khấu, kết cấu sân khấu này có vấn đề, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hiển nhiên A Văn không hiểu ý cô, lúc này nhân viên ở trên sân khấu càng lúc càng nhiều, Từ Hi Nhiễm hiểu rõ cô đột nhiên nói mấy lời như vậy với A Văn, anh ta nghi ngờ cũng là điều bình thường. Đột nhiên Từ Hi Nhiễm nhìn thấy micro nhân viên điều chỉnh âm thanh trên sân khấu, cô lo lắng nếu không kịp ngăn cản thì sự cố sẽ xảy ra, cô vội vàng đi lên trước cầm micro nói: “Mọi người đừng lên sân khấu.”

Người dẫn chương trình đang đọc danh sách nhân viên xuất sắc, tiếng của Từ Hi Nhiễm bỗng vang lên cắt ngang lời cô ta nói, không khí đang ồn ào xung quanh bỗng im lặng lại, mọi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang Từ Hi Nhiễm.

Bỗng nhiên Từ Hi Nhiễm bị nhiều người chú ý, sự căng thẳng và tính rụt rè bao trùm lên cô, nhưng cô đã không kịp căng thẳng nữa, cô dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp lại câu từ và cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Xin mọi người đừng lên sân khấu, cũng mời người ở trên sân khấu đi xuống, một người bạn kỹ sư công trình của tôi đã vô tình phát hiện ra một chút vấn đề, nếu như có nhiều người lên sân khấu quá sẽ tạo thành nguy cơ sụp sân khấu.



Xung quanh mọi người ồn ào bàn tán, Từ Hi Nhiễm còn chưa công khai lộ mặt với nhân viên của Thiên Hành, người khác cũng không biết thân phận của cô, cô nghe thấy mọi người nhỏ giọng nói: “Người này là ai vậy? Gây rối à?”

Đã có người trông giống như người quản lý bữa tiệc dặn dò người bên cạnh: “Bảo vệ đang ở đâu, đi kiểm tra thân phận của người này, nếu như là gây rối thì mời cô ta ra ngoài.”

Trong tiếng bàn tán, nghị luận quy mô nhỏ, Tưởng Dư Hoài ở trên sân khấu nói: “Mọi người đừng hoảng loạn, hiện tại mời mọi người xuống sân khấu trước đã.”

Ông chủ lớn đã nói rồi thì ai dám không nghe, người ở trên sân khấu quả nhiên theo hai lối đi xuống khỏi sân khấu, Từ Hi Nhiễm thấy mọi người đều an toàn đi xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Dư Hoài xuống sân khấu vẻ mặt hơi nghi ngờ, anh ra lệnh cho A Văn: “Bảo nhân viên phục trách bữa tiệc lập tức đến gặp tôi.” Tưởng Dư Hoài ra lệnh xong lại vẫy tay với Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm đưa micro cho người khác, nói tiếng cảm ơn, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh. Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ Hi Nhiễm nói với anh chuyện Trình Vân Khải dẫn cô đến chỗ gầm sân khấu và nói với cô việc thiếu một con ốc, Tưởng Dư Hoài nghe xong thì gật đầu. Sau đó dẫn cô ra khỏi phòng tổ chức lễ kỷ niệm trước, trong club này có phòng nghỉ của Tưởng Dư Hoài, anh dẫn Từ Hi Nhiễm đến phòng nghỉ, một lát sau A Văn dẫn nhân viên phục trách buổi tiệc đến.

Người phụ trách tự biết tình huống khẩn cấp, đã toát mồ hôi vì sợ, bên cạnh người phụ trách còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục xanh xách hộp dụng cụ, người đàn ông trung niên vẻ mặt nơm nớp lo sợ đi theo phía sau anh ta.

Tưởng Dư Hoài nói với anh ta: “Buổi tiệc hôm nay là do anh phụ trách, kết cấu sân khấu có vấn đề, anh không bảo người đi sửa lại à?”

Người phụ trách run lên vì sợ, vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử: “Chủ tịch Tưởng, tôi nào dám, vì buổi lễ kỷ niệm này mỗi ngày tôi vô cùng lo lắng sợ xảy ra sai xót chỗ nào đó, sân khấu tôi cũng đã kiểm tra mấy lần, không có vấn đề gì.”

“Nếu anh đã nói không có vấn đề, thế chúng ta cùng nhau đi xem.”

Hậu trường vốn đang đông đúc, lúc này lại vắng vẻ vì đã bị giải tán, Tưởng Dư Hoài dẫn mấy người đi vào, anh nhỏ giọng hỏi Từ Hi Nhiễm: “Trình Vân Khải nói với em chỗ nào có vấn đề?”

Từ Hi Nhiễm đi đến chỗ gầm sân khấu, chỉ vào chỗ mà Trình Vân Khải từng nói với cô: “Trình Vân Khải nói với em, chỗ này thiếu một con ốc.”

Vẻ mặt người phụ trách nặng nề nhìn người đàn ông trung niên: “Chuyện này là sao?”

Người đàn ông trung niên xách hộp dụng cụ đứng ở chỗ gầm sân khấu nhìn mấy lần rồi nói: “Không bị thiếu! Tất cả các lỗ đều được vặn ốc rồi.”

Từ Hi Nhiễm thấy ông ta nói chuyện kiên quyết như vậy thì không khỏi nghi ngờ: “Mọi người đợi một chút, tôi bảo bạn tôi qua.”

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Trình Vân Khải, nhưng điện thoại của Trình Vân Khải đã tắt máy, Từ Hi Nhiễm thử mấy lần đều không gọi được, trái tim dần dần nặng trĩu.

“Sao thế?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.

“Trình Vân Khải tắt máy.”

Trợ Lý A Văn ở bên cạnh nói: “Chủ tịch Tưởng, hôm nay phó cục Nghiêm của cục đường sắt đến, ông ấy là lãnh đạo của cậu Trình Vân Khải, trước khi vào cục đường sắt ông ta cũng từng làm xây dựng, loại công trình nhỏ như thế này không làm khó được ông ta, hay là bảo ông ta qua xem?”

Tưởng Dư Hoài gật đầu, chỉ một lát sau A Văn dẫn một người đàn ông hơi mập đi vào, ông ta hàn huyên mấy câu với Tưởng Dư Hoài, sau khi nghe xong tình hình, đi đến chỗ gầm sân khấu nhìn, kiểm tra vô cùng cẩn thận, vừa kiểm tra vừa dùng tay đo đạc.

Qua một lúc ông ta mới từ trong gầm đi ra nói với mọi người: “Sân khấu này không có vấn đề gì, kết cấu vô cùng chắc chắn, hệ số nguy hiểm rất nhỏ.”

Nếu như nói nhân viên phụ trách và người công nhân áo xanh lươn lẹo, nhưng lãnh đạo của Trình Vân Khải thì không thể nào lươn lẹo được đúng không? Trong nháy mắt Từ Hi Nhiễm có cảm giác bị chơi xỏ. Trình Vân Khải thề thốt nói với cô sân khấu này có vấn đề, mà cô cũng tin anh ta, nhưng đột nhiên anh ta lại biến mất, điện thoại cũng tắt máy, khó có thể không khiến Từ Hi Nhiễm nghi ngờ Trình Vân Khải đang cố ý.

Vì sao anh ta lại làm như thế? Cố ý chơi cô?

Không khí xung quanh bỗng trở nên lúng túng, Tưởng Dư Hoài lại không hỏi nhiều anh nói: “Không có vấn đề thì tốt, liên quan đến vấn đề an toàn của mọi người nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, vất vả cho mọi người rồi.”

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Dư Hoài ôm bả vai Từ Hi Nhiễm bày tỏ an ủi, anh nói: “Được rồi, chúng ta quay về đã.”

Quay lại phòng tổ chức lễ kỷ niệm, chắc đã biết được đây là chuyện nhầm lẫn sai sót, người dẫn chương trình đã ở trên sân khấu khuấy động không khí, tất cả cũng khôi phục lại như thường. Phần chụp hình với nhân viên bị gián đoạn, Tưởng Dư Hoài lại lên sân khấu lần nữa, Từ Hi Nhiêm cũng quay về chỗ ngồi.

Cô ngồi chưa được bao lâu, vị trí bên cạnh bỗng đổi người, Từ Hi Nhiễm quay đầu nhìn, bắt gặp nụ cười thâm sâu của Nguyễn Mịch Vân: “Không ngờ rằng chị dâu cũng tham gia lễ kỷ niệm, nhưng vì sao không ngồi ở hàng trước, chị ngồi ở chỗ này, người ta không biết chị là ai.”

“Tôi là ai không quan trọng.”

Nguyễn Mịch Vân lại cười nói: “Chị dâu, tuy chị nhỏ tuổi nhưng suy cho cùng bọn em cũng gọi chị một tiếng chị dâu, tốt xấu gì cũng phải làm chuyện gì khiến mọi người tâm phục khẩu phục chứ, chị nhìn dáng vẻ vừa nãy của chị xem, nếu như để người khác biết chị đường đường là vợ của chủ tịch, chị cảm thấy người ta có cười chị không, có cười anh cả của em không?”

Từ Hi Nhiễm không nói câu nào, cô không rõ chuyện nhầm lẫn này rốt cuộc là làm sao, có thật là do cô không nắm rõ nên mới dẫn đến hoảng sợ? Nhưng trong tình huống đó cô chỉ nghĩ đến đảm bảo sự an toàn của Tưởng Dư Hoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Căn bản cô vẫn chưa sẵn sàng để Tưởng Dư Hoài chính thức giới thiệu cô, người khác cũng không biết thân phận của cô, mà nếu biết, có khi thật sự giống như giống như lời Nguyễn Mịch Vân nói, cô sẽ thành trò cười.

Người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu đọc tên, lễ kỷ niệm lại sôi nổi như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lễ kỷ niệm còn chưa kết thúc, Từ Hi Nhiễm đã rời đi trước, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Dư Hoài, nói dối là cơ thể không thoải mái, rời khỏi club. Từ Hi Nhiễm gọi điện cho Trình Vân Khải liên tục, điện thoại của anh ta vẫn tắt máy, Từ Hi Nhiễm lại đi đến đến nhà của Trình Vân Khải, dì Viên Mẫn đang ở nhà, dì ấy nói với cô, Trình Vân Khải ra ngoài bây giờ vẫn chưa về.

Từ Hi Nhiễm không biết Trình Vân Khải đang làm gì, anh ta đang chơi xỏ cô à?

Mãi cho đến buổi chiều Từ Hi Nhiễm mới nhận được điện thoại của Trình Vân Khải.

“Xin lỗi Hi Nhiễm, anh đến Bắc Đằng rồi.”

Sau một buổi chiều bình ổn lại cảm xúc, tâm trạng của Từ Hi Nhiễm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí nghe thấy anh ta nói đang ở Bắc Đằng cô cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Anh đi Bắc Đằng làm gì?”



“Anh đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Niệm Gia, cô ấy bị bệnh khá nghiêm trọng, sau khi lên máy bay anh tắt máy, bận rộn đến tận bây giờ, em gọi điện cho anh nhiều cuộc như vậy là xảy ra chuyện gì thế? Sân khấu đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”

Lúc này Từ Hi Nhiễm đang ngồi trên sân thượng của biệt thự, cô làm ổ trên ghế lười, trên tay cầm tách trà chậm rãi uống, điện thoại mở loa ngoài để trên bàn, ánh mắt cô nhìn về nơi xa, cô nói: “Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến cả lãnh đạo của anh cũng đi kiểm tra, sân khấu đó không có vấn đề gì, Trình Vân Khải, tôi thật sự không hiểu ý của anh là gì?”

“Không thể nào! Sân khấu đó chắc chắn có vấn đề, Từ Hi Nhiễm, anh biết bình thường có thể anh hay trêu đùa nhưng việc liên quan đến chuyên ngành như này anh sẽ không nhầm.”

“Có lẽ vậy.”

Đầu dây bên kia có người gọi tên anh ta, Trình Vân Khải nói: “Bây giờ anh có chút việc, anh sẽ quay về làm rõ sau.”

Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại, bây giờ tất cả đều đã xong xuôi hết rồi, còn có gì mà rõ nữa?

Lúc Tưởng Dư Hoài quay về, Từ Hi Nhiễm vẫn đang ngồi uống trà trên sân thượng, Từ Hi Nhiễm thấy anh đến thì cười với anh: “Lễ kỷ niệm thành công không?”

“Ừ, rất thành công.”

Anh đi qua xoa đầu cô hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Từ Hi Nhiễm nhớ đến trước khi cô rời đi có nói với anh cơ thể không thoải mái thế nên cô nói: “Đỡ hơn rồi.”

“Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lễ kỷ niệm bận quá, anh cũng không kịp hỏi.”

“Em cũng không rõ, giống như em nói với anh đó, Trình Vân Khải nói với em, kết cấu sân khấu có vấn đề, đông người lên sẽ có nguy cơ bị sụp.”

“Nhưng sân khấu lại không hề phát hiện ra vấn đề gì, sau đó em liên lạc với Trình Vân Khải, anh ta cũng tắt máy mãi, anh có hoài nghi anh ta không?”

“Từng hoài nghi.”

“Thế nên chuyện này có phải Trình Vân Khải cố ý không? Vì sao anh ta lại cố ý nói với em sân khấu có vấn đề, sau đó lại tắt máy chơi trò biến mất?”

Từ Hi Nhiễm biết Tưởng Dư Hoài muốn nói cái gì, nói thật lúc đầu cô cũng hoài nghi, cô nói: “Trình Vân Khải nhận được điện thoại của bạn gái cũ, hình như bạn gái cũ của anh ta bị bệnh nặng, anh ta vội vàng chạy đi xem, thế nên mới tắt máy.”

“Em tin?”

“Lúc đầu em cũng hoài nghi anh ta, nhưng em lo lắng nếu như thật sự có vấn đề, chẳng may anh xảy ra chuyện thì phải làm sao? Vì để chắc chắn em chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.”

Tưởng Dư Hoài không tiếp tục vấn đề này nữa, anh nói: “Anh còn có chút chuyện cần xử lý.” Anh ngừng xoa đầu cô rồi xoay người rời đi.

Tưởng Dư Hoài quay về phòng sách, lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, hộp thuốc được bọc bằng nhung tinh xảo, trong hộp là một hàng xì gà, anh lấy đại một điếu. Tưởng Dư Hoài không nghiện thuốc, bình thường không hay hút, chỉ có lúc buồn phiền mới lấy ra một điếu.

Anh châm một điếu xì gà, hít một hơi sau đó lấy điện thoại gọi cho A Văn.

“Sự việc điều tra chưa?”

A Văn nói: “Trong nhóm nhân viên kiểm tra đúng là có một người đáng nghi, nhưng người này miệng rất chặt, cho dù làm thế nào cũng không nói sự thật.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Tập trung đi điều tra Tưởng Tri Thu, xem người này có liên hệ gì với anh ta không?”

Từ Hi Nhiễm cầm một cốc cà phê mang đến cho Tưởng Dư Hoài, cửa phòng sách không khoá, Từ Hi Nhiễm đi đến cửa đang định gõ thì nghe thấy câu này của Tưởng Dư Hoài. Tập trung điều tra Tưởng Tri Thu? Từ Hi NHiễm suy đoán, anh Dư Hoài đang nói là chuyện hôm nay à? Có liên quan đến Tưởng Tri Thu?

“Đến rồi thì vào đi.”

Tiếng nói vang lên trong phòng kéo suy nghĩ của Từ Hi Nhiễm quay trở lạ. Từ Hi Nhiễm đẩy cửa đi vào, Tưởng Dư Hoài đã nghe điện thoại xong, lúc này đang dựa ghế nhìn cô đi vào.

Từ Hi Nhiễm nhìn thấy tay anh kẹp đầu thuốc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Dư Hoài hút thuốc. Ngón tay dài với các đốt ngón tay rõ ràng được cắt tỉa sạch sẽ, điếu xì gà kẹp giữa đầu ngón tay vô cùng đẹp mắt, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

“Vừa nãy em nghe thấy anh Dư Hoài nói chuyện, là đang nói đến chuyện hôm nay à?”

“Ừ.”

“Anh Dư Hoài hoài nghi chuyện hôm nay có liên quan đến Tưởng Tri Thu?”

“Anh xảy ra chuyện, anh ta là người thu lợi lớn nhất, tất nhiên là anh phải hoài nghi anh ta đầu tiên.”

Từ Hi Nhiễm gật đầu, nếu như chuyện này thật sự là Tưởng Tri Thu làm, thế thì anh ta quá ác độc. Cô biết mấy anh em nhà họ Tưởng này tuy bên ngoài đoàn kết yêu thương, nhưng lại ngầm tranh đấu với nhau. Suy cho cùng sản nghiệp lớn như thế đang bày ra đó, ai lại không muốn tranh, nhưng cô không ngờ rằng, vì tranh đoạt lợi ích mà đến người thân cũng có thể ra tay nặng như thế.

“Thế nên anh Dư Hoài tin sân khấu bị người động chân động tay?”

“Thà rằng tin là thật còn hơn là không tin, đề phòng một chút cũng tốt.”

Từ Hi Nhiễm thấy anh kẹp thuốc hút một hơi, cô nói: “Lúc trước em không biết anh Dư Hoài còn hút thuốc đó.”

“Em để ý đến chuyện anh hút thuốc? Chẳng phải tạm thời em chưa muốn có con sao?”

“...”

Mặt Từ Hi Nhiễm đỏ ửng, anh… Sao đột nhiên anh lại nhắc đến con cái, cái này thì có liên quan gì đến con?

Tưởng Dư Hoài lại nói: “Nếu em muốn mang thai, sau này anh sẽ không hút nữa, muốn chuẩn bị mang thai không?”