Không thể không nói thỉnh thoảng tình thú một lần, thật sự là thứ điều tiết sinh hoạt vợ chồng. Đặc biệt với kiểu người bình thường vừa bảo thủ vừa dễ xấu hổ như Từ Hi Nhiễm, đột nhiên mặc đồ gợi cảm như thế, đối với Tưởng Dư Hoài mà nói thật sự vô cùng có tác dụng.
Cả người Từ Hi Nhiễm rã rời nằm trong lòng anh, Tưởng Dư Hoài thấy cô chưa ngủ thì nói chuyện với cô về hoạt động kỷ niệm của Thiên Hành.
Qua mấy ngày nữa là đến lễ kỷ niệm của Thiên Hành rồi, lễ kỷ niệm của Thiên Hành là vào cuối tháng Chín. Lễ kỷ niệm năm ngoái Từ Hi Nhiễm đi Bắc Đằng học không tham gia được, lần này Tưởng Dư Hoài hy vọng cô có thể tham gia. Rốt cuộc cô cũng là bà chủ của Thiên Hành, tuy cô không làm ở Thiên Hành nhưng cũng nên để nhân viên Thiên Hành biết bà chủ của họ trông ra sao.
“Đến lúc đó, trong lễ kỷ niệm của Thiên Hành, anh muốn chính thức giới thiệu em một chút.”
Từ Hi Nhiễm nghe thấy lời này thì do dự: “Nhưng em còn chưa chuẩn bị tốt.”
“Em cần chuẩn bị gì? Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là được, chẳng phải trong buổi tiệc tốt nghiệp lần trước em biểu hiện rất tốt à?”
“Cái đó sao có thể giống nhau được, người đến tham gia buổi tiệc tốt nghiệp đều là bạn bè thân thiết, anh giới thiệu em trong buổi lễ trang trọng như thế thì chẳng khác gì em chính thức công khai rồi, dù sao em vẫn cảm thấy mình chưa đủ tự tin.”
“Không phải anh chính là sự tự tin của em sao?”
“...”
Nói như vậy hình như không sai, nhưng trước giờ Từ Hi Nhiễm không chuẩn bị gì cả, cô suy nghĩ một chút rồi thương lượng với Tưởng Dư Hoài: “Hay là cho em thêm một năm nữa, năm sau hãy giới thiệu em, để em trưởng thành hơn chút đã.”
Tưởng Dư Hoài không muốn miễn cưỡng cô, cô không muốn thì thôi.
“Thế thì tuỳ em vậy.”
Ngày hôm sau Tưởng Dư Hoài xuất viện. Trình Vân Khải đến chỗ làm việc của Từ Hi Nhiễm tìm cô. Trình Vân Khải muốn hẹn cô ăn cơm, ăn cơm chỉ là lý do thôi, thật ra anh ta muốn hàn gắn lại mối quan hệ với Từ Hi Nhiễm, nhưng Từ Hi Nhiễm trực tiếp từ chối.
Trình Vân Khải bị từ chối thì tỏ vẻ không hiểu: “Bây giờ đến ăn một bữa cơm em cũng không muốn ăn cùng anh à? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè mà!”
Từ Hi nhiễm nói: “Anh làm ra chuyện như thế với chồng tôi, anh cảm thấy tôi có tâm trạng vui vẻ ngồi ăn cơm cùng anh à?”
Nghe thấy lời này Trình Vân Khải lại bị cô chọc tức, anh ta điều chỉnh nhịp thở, sau đó mới nói tiếp: “Đúng, anh biết chuyện lần trước là anh sai, nhưng anh đã nói xin lỗi với Tưởng Dư Hoài rồi, anh ta cũng nói không sao cả mà?”
“Anh ấy tha thứ cho anh đó là do anh ấy rộng lượng, nhưng anh làm ra chuyện như thế, cho dù chúng ta có tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ thì tôi cũng không tha thứ cho anh được.”
Trình Vân Khải thật sự muốn đánh người, anh ta nhẫn nhịn cúi đầu đi xin lỗi Tưởng Dư Hoài chỉ vì muốn hàn gắn mối quan hệ với Từ Hi Nhiễm. Nhưng bây giờ anh ta phát hiện ra cho dù anh ta có xin lỗi thì Từ Hi Nhiễm vẫn không tha thứ cho anh ta, thế thì sự sỉ nhục trước đây mà anh ta phải chịu đựng có ích gì chứ?
Không thể không nói cái tên khốn vẻ mặt âm hiểm Tưởng Dư Hoài đó thật sự giỏi, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn đau đớn về da thịt là có thể khiến Từ Hi Nhiễm xa lánh anh ta. Hơn nữa anh ta cũng phát hiện ra, Tưởng Dư Hoài của bây giờ có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Từ Hi Nhiễm, thậm chí còn quan trọng hơn cả trúc mã lớn lên bên cô từ nhỏ như anh ta.
Trình Vân Khải nghiến răng, hai tay bên hông nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nổi giận, anh ta biết lúc này anh ta không thể ép Từ Hi Nhiễm lựa chọn, càng ép buộc ngược lại càng khiến mối quan hệ của bọn họ thêm xa cách.
Việc anh ta có thể làm chính là nhẫn nhịn, bắt buộc phải nhẫn nhịn! Chỉ có nhẫn nhịn mới có thể có cơ hội khiến cho Từ Hi Nhiễm phát hiện ra con người thật của Tưởng Dư Hoài là như thế nào, nếu như anh ép cô căng quá, Từ Hi Nhiễm sẽ trực tiếp tuyệt giao với anh ta, mà điều đó chẳng phải là điều mà Tưởng Dư Hoài mong muốn à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế nên Từ Hi Nhiễm không muốn cùng ăn cơm với với anh ta, Trình Vân Khải cũng không miễn cưỡng, anh ta điều chỉnh nhịp thở, kiềm chế lửa giận và nói: “Được rồi, chúng ta thực sự cần chút thời gian, anh biết anh có phần không đúng, anh sẽ cố gắng bù đắp cho đến một ngày em tha thứ cho anh thì thôi.” Anh ta nói xong thì rời đi.
Từ Hi Nhiễm không quan tâm đến anh ta, anh ta đi rồi thì cô lại bận rộn chuyện của mình. Việc hôm nay cũng không nhiều, Từ Hi Nhiễm tan làm rất sớm, cô nghĩ đến gần đây mới được phát lương vì thế cô dự định đi mua quà tặng cho Tưởng Dư Hoài. Lựa chọn tới lui, điều kiện của cô cũng chỉ mua được ghim cài áo.
Từ Hi Nhiễm nhờ nhân viên cửa hàng gói quà cho mình, lúc đi qua một cửa hàng đồ lót ở trên đường, nhớ đến cái váy ngủ gợi cảm tối qua cô mặc, có vẻ như anh rất thích, sau đó lại nhớ đến sự hưng phấn của anh hôm qua, Từ Hi Nhiễm không khỏi đỏ mặt. Cô do dự một lát rồi đi vào cửa hàng. Vốn chỉ định mua đồ ngủ gợi cảm thôi, cô cảm thấy thỉnh thoảng điều tiết cuộc sống sinh hoạt một chút cũng được, nhưng nhân viên cửa hàng cứ giới thiệu với cô đồ lót gợi cảm. Từ Hi Nhiễm bị cô ấy nói đến mặt đỏ tai đỏ, cuối cùng cũng không biết vì sao mình lại ngu ngơ mua nó.
Sau khi về nhà, Từ Hi Nhiễm càng nghĩ cảm cảm thấy đồ lót này nóng bỏng tay, thực sự rất không đứng đắn, cô sợ Tưởng Dư Hoài nhìn thấy, vội vàng nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ.
May là Tưởng Dư Hoài về muộn, lúc anh quay về, Từ Hi Nhiễm đã hoàn toàn quên mất chuyện đồ lót đó.
Từ Hi Nhiễm đưa cho anh cái cài áo mà cô mới mua. Tưởng Dư Hoài ngờ vực nói: “Sao đột nhiên lại tặng quà cho anh?”
“Lúc trước luôn là anh tặng quà cho em mà em chưa tặng lại bao giờ, chẳng là gần đây em mới được nhận lương. Thế nên em muốn quà cho anh.” Nói đến đây Từ Hi Nhiễm lại hơi xấu hổ: “Em chỉ có thể mua được cái này thôi, cũng không biết anh có chê không.”
“Sao anh có thể chê nó được? Cho dù em tặng anh một chiếc lá anh cũng cảm thấy trân quý.”
Anh giao tiếp với mọi người quanh năm, tất nhiên bản lĩnh nói chuyện là không thành vấn đề, hoặc anh nói câu này là vì chỉ số thông minh cảm xúc của anh cao, nhưng Từ Hi Nhiễm nghe vậy thì vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cô lấy ghim cài ra đưa cho anh: “Em cài lên cho anh nhé?”
“Ừ.”
Cô cẩn thận gài ghim lên vest của anh, sau đó lại tỉ mỉ đánh giá một lượt, cảm thấy rất hài lòng. Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô hỏi: “Có phải em vì chuyện của Trình Vân Khải mà áy náy với anh?”
Tối qua tặng người còn chưa đủ, hôm nay còn tặng quà.
“Cũng không hẳn, vốn đã muốn mua quà cho anh rồi.”
Tưởng Dư Hoài lại giống như thuận miệng hỏi một câu: “Gần đây cậu ta có đến tìm em không?”
Từ Hi Nhiễm thành thực nói: “Hôm nay anh ta có đến công ty em tìm em, muốn mời em ăn cơm, nhưng em từ chối.”
“Từ chối? Vì sao?”
“Anh ta làm như thế với anh, sao em có thể bình tĩnh vui vẻ ăn cơm với anh ta được.”
“Nhưng suy cho cùng hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm sâu sắc như thế…”
“Cho dù tình cảm có sâu sắc hơn nữa, anh ta làm sai thì chính là sai, trong lòng em tự có tính toán.”
Trong mắt cô để lộ ra chút bướng bỉnh. Cô có quy tắc ứng xử của riêng mình, phạm phải quy tắc ứng xử của cô thì chuyện này cứ theo cách xử lý trong quy tắc ứng xử đó mà làm. Nhưng không biết vì sao, Tưởng Dư Hoài lại cảm thấy bởi vì cô đang bênh vực anh.
Cái kiểu cảm giác sung sướng quanh quẩn trong lòng đó thiếu chút nữa thì không che đậy được mà tuôn ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vốn dĩ ở nhà hai người đều có phòng thay đồ riêng, nhưng bởi vì để thuận tiện, đồ mặc ở nhà và đồ ngủ đều sẽ để chung trong tủ quần áo. Tưởng Dư Hoài định tìm đồ ngủ để tắm rửa, vô tình kéo ra cái túi để trong góc tủ.
Anh vừa nghi ngờ sao trong tủ lại có cái túi, đồng thời cũng vô thức mở túi đồ ra, lúc Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Tưởng Dư Hoài cầm cái túi ra thì mới nhớ đến vừa rồi cô bỏ đồ lót vào cái túi lớn đó rồi nhét trong tủ, mặt cô đỏ ửng, định nhanh chóng xông đến cướp túi về nhưng cô còn chưa kịp hành động thì Tưởng Dư Hoài đã lấy đồ bên trong ra.
Tưởng Dư Hoài nhìn mấy miếng vải trên tay mình thì anh đã nhanh chóng ý thức được đây là cái gì, anh nhìn về hướng Từ Hi nhiễm, quả nhiên không ngoài dự đoán, mặt cô đỏ ửng, ánh mắt thì hoảng loạn chột dạ.
“Cái này…”
Từ Hi Nhiễm đi lên cướp đồ về rồi nhét vào trong túi, giấu ra sau lưng: “Em… Em…” Em mất một lúc mà không nói được câu giải thích hợp lý.
“Mua từ lúc nào thế?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.
Từ Hi Nhiễm đỏ mặt: “Trên đường đi mua ghim cài cho anh thuận tiện mua.”
“Mua rồi sao không mặc, còn giấu nó đi.”
“Cái này… Cái này hở nhiều quá.”
“Nhưng đã mua rồi thì mặc cho anh xem.”
Từ Hi Nhiễm do dự một lúc hỏi anh: “Anh… Anh thật sự muốn em mặc?”
“Chẳng phải em mua là muốn cho anh xem à? Nếu không mua mất công à?”
“...”
Từ Hi Nhiễm không dám nhìn biểu cảm của anh, cô nghĩ một lát rồi nói: “Thế anh đợi em một lát.”
Quả nhiên Tưởng Dư Hoài đi về phía cái ghế sofa lười trong phòng rồi ngồi đợi. Bộ đồ này quả thật hở hang, mặc vào chẳng khác gì không mặc, thậm chí so với lúc không mặc còn quyến rũ hơn. Từ Hi Nhiễm đi từ phòng vệ sinh ra, cả người đều mất tự nhiên. Tuy cô với Tưởng Dư Hoài cũng coi như là vợ chồng lâu ngày rồi, nhưng bộ đồ ngủ này thật sự rất không đứng đắn.
Tưởng Dư Hoài gần như có thể đoán được bộ đồ ngủ này mặc trên người cô sẽ có hiệu quả gì, nhưng anh không dự liệu được lúc cô đứng ở trước mặt anh sẽ có lực công phá lớn như thế. Lúc này cô giống như là món quà đang buộc dải lụa, lụa đỏ làm nổi bật làn da trắng trẻo của cô, dàn da trắng như ngọc khiến cho cô càng thêm mịn màng, mềm mại, giống như chỉ cắn một miếng là sẽ mở ra được.
Tưởng Dư Hoài cố gắng kìm nén lồng ngực căng phồng và thú tính đang gào thét trong lòng, anh cởi cúc áo sơ mi theo bản năng để giảm bớt cơn nóng.
Xem ra, sự tồn tại của tên Trình Vân Khải này cũng không phải không có chỗ tốt, chí ít bởi vì có anh ta mà lại bắt đầu được một chuyện hay, tâm trạng Tưởng Dư Hoài không khống chế được mà vui sướng, anh dựa vào ghế sofa điều chỉnh hô hấp, lúc này mới nói: “Em lại gần một chút, anh không nhìn rõ.”
Cô ngoan ngoãn đi về phía trước, anh cứ như vậy mà đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới. Từ Hi Nhiễm cảm thấy hai mắt của anh giống như càng thâm sâu và đáng sợ hơn, lại khiến cho cô nhớ đến loài dã thú săn mồi, chỉ cảm thấy độ nóng trong mắt anh giống như biến thành ngọn lửa đốt toàn thân cô, kiểu ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi như thế khiến cô càng thêm mất tự nhiên.
Tưởng Dư Hoài tự nhận là năng lực kiềm chế của mình rất tốt, tuy nhiên chỉ sau vài cái nhìn anh đã không kìm chế nổi, anh kéo cô ngồi vào trong lòng, hai tay không nhịn được mà bóp chỗ thịt mềm được dải duy băng buộc quanh, giống như miếng đậu hũ mềm mại ở trong lòng bàn tay anh trượt qua trượt lại.
Giọng nói của anh trở nên thay đổi: “Có sợ anh phát điên không?”
Hai mắt anh quả thật rất doạ người, Từ Hi Nhiễm dùng tay che lại, nói: “Anh Dư Hoài, anh đừng bắt nạt em.”
Tưởng Dư Hoài cười khẽ, lập tức bế cô lên, miệng anh dán lên bên tai cô: “Thế thì anh sẽ cố gắng không nổi điên quá mức.”