Hôn Nhân Bí Mật Với Đổng Tiên Sinh

Chương 2: Đã vào là không có đường ra




“Nếu không chấp nhận thì tôi không cần nữa!” Tiểu Mỹ kiên định nói, sau đó quay người đi vào bên trong sòng bạc.

Minh béo vội vàng kéo bà ta lại, nở nụ cười nịnh nọt trên môi:

“Ấy chị Mỹ à, ba trăm thì ba trăm, dạo này làm ăn khó khăn, coi như là hai chị em cùng giúp đỡ nhau, đúng không?”

Tiểu Mỹ cười cười, liền ngoắc tay ra hiệu cho đàn em phía sau lưng bà ta mang tiền tới, chẳng mấy chốc thì một xấp tiền đã xuất hiện trước mắt Minh béo.

“Đây! Tiền tươi thóc thật nhé!”

Hai mắt hắn sáng bừng lên như đèn pha, đôi tay va vội xấp tiền đút vào túi.

“Cảm ơn chị Mỹ nhé!”

Nhận được tiền rồi hắn liền đẩy Thư Di cho Tiểu Mỹ, cô uất ức cắn chặt răng, cố gắng không rơi nước mắt trước đám người xấu xa này.

Tiểu Mỹ kéo cô vào bên trong sòng bạc, bây giờ mới khoảng sáu giờ tối nên chưa có khách, mới chỉ có người dọn dẹp và mấy cô gái chuẩn bị buổi tối tiếp khách.

Đàm Thư Di quan dát xung quanh, Tiểu Mỹ nhìn ra ý đồ của cô bèn lên tiếng:

“Bỏ ý định sẽ bỏ trốn khỏi đây đi! Chỗ này nơi nào cũng có người canh gác, nếu bị phát hiện thì cưng sẽ bị đánh gãy tay gãy chân đấy! So với việc nghe theo chị mà tiếp khách kiếm tiền có phải hơn không?”

Dứt lời bà ta còn bật cười một tràng, Thư Di đau lòng, uất ức, cô không muốn cứ thế bị bán đi thế này, cô còn cả cuộc đời và tương lai ở phía trước, nhưng không có một ai cứu cô cả…

Tiểu Mỹ dắt cô vào một căn phòng, bên trong phòng có hai cô gái khác, một cô gái tóc ngắn tên là Na Na, cô gái tóc dài còn lại là Nghê Ni.

Nhìn thấy Tiểu Mỹ, hai người bọn họ đồng thời đứng dậy chào:

“Chị Mỹ.”

Bà ta gật đầu, đây Thư Di vào phòng rồi nói:

“Người mới, dẫn dắt em nó nhé, đúng tám giờ tối nay ra tiếp ngài thị trưởng.”

“Vâng.”

Nói xong bà ta liền đi ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại thì Na Na đã lại gần Thư Di, mười ngón tay đặt lên đầu vai cô bóp mạnh:

“Em gái tên gì?“

Đàm Thư Di ngẩng mặt nhìn cô ta, ngũ quan cô xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút, sống mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào chúm chím, cả làn da trắng mịn của thiếu nữ mới lớn, tất cả khiến cho cô ta ngập tràn ghen tỵ.

Thấy cô không trả lời mình, thái độ đó càng khiến cho Na Na căm ghét Đàm Thư Di hơn.

“Câm rồi sao?”

Cô ta dùng móng tay bấu sâu vào khuôn cằm nhỏ nhắn của Thư Di, cô nhíu mày dùng sức hất mạnh tay Na Na ra khiến cho cô ta loạng choạng, suýt thì ngã đập vào chiếc bàn thuỷ tinh phía sau.

“Con khốn này! Mới nứt mắt vào đây mà đã tỏ thái độ hỗn láo thế à?!” Na Na trợn trừng mắt quát Thư Di, Nghê Ni thấy bạn mình bị thương cũng đi tới thị uy với cô.

Đàm Thư Di không hề sợ hãi, cô lạnh lùng nói:

“Chị Tiểu Mỹ đã dặn tôi rồi nếu như có ai bắt nạt tôi thì cứ bảo với chị ấy!”

Na Na và Nghê Ni thấy cô lôi Tiểu Mỹ ra thì dè chừng, không dám lớn lối như trước nữa nhưng rõ ràng trong lòng không hài lòng vì bị cô qua mặt.

“Mày đừng tưởng lấy chị Tiểu Mỹ ra mà doạ bọn tao! Cẩn thận đấy con ranh!”

Na Na chọc chọc ngón tay vào giữa trán cô, Nghê Ni kéo cô ta ra một góc thì thầm gì đó, Thư Di cũng chả buồn quan tâm tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Cô đã không còn ba nữa rồi giờ còn bị bán cho nhà thổ, số phận của cô còn gì bất hạnh nữa không đây?

Thư Di nhớ lại mà khoé mi đỏ hoe, cô tự nhủ bản thân phải kiên cường mạnh mẽ lên, không được từ bỏ mà bị khuất phục, Tiểu Mỹ một lúc sau đột nhiên quay lại nhìn thấy Thư Di ngồi một mình trong góc, quần áo trên người cũng chưa được thay, bà ta khó chịu lớn tiếng:

“Sao còn chưa thay quần áo mà ngồi đấy?! Na Na! Nghê Ni! Chúng mày không mang váy cho nó à? Tao đã dặn thế nào rồi? Ngài thị trưởng sắp đến rồi đấy!”

“Vâng…vâng ạ…” Hai người họ luống cuống kéo Thư Di tới làm tóc và trang điểm, Tiểu Mỹ hằm hằm giận dữ, gằn giọng:

“Liệu hồn! Hôm nay mà không tiếp đãi ngài thị trưởng tử tế thì biết tay tao!”

Dứt lời, bà ta đóng sầm cánh cửa lại, Na Na và Nghê Ni khó chịu ra mặt nhưng không còn cách nào khác, nhất là Na Na, cô ta cảm thấy cực kì bực bội khi Thư Di mới đến mà đã qua mặt mình rồi.

“Mày mặc cái váy này vào đi!”

Na Na trang điểm cho cô xong bèn lục từ trong tủ ra một chiếc váy đen bó sát ngắn cũn cỡn, phần ngực còn xẻ cực sâu, Đàm Thư Di nhìn chiếc váy đó rồi nhíu mày:

“Không có chiếc váy nào dài hơn hay sao?”

Nghê Ni bĩu môi khinh bỉ:

“Mày nghĩ đây là trường học à? Đây là sòng bạc đó! Quần áo váy vóc chỉ là vật trang trí mà thôi, cuối cùng thì cũng bị mấy gã đàn ông đó lột hết ra thôi!”

Sắc mặt Thư Di khó coi, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi là cô đã nổi da gà, đúng như Nghê Ni nói, đây là nơi dục vọng và tiền bạc trần trụi, đã vào đây rồi thì không có đường ra…