Bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng lan toả trong không khí, lọt vào đầu mũi Đàm Thư Di khiến cô vô cùng khó chịu. Mọi âm thanh xung quanh cô không còn nghe thấy gì nữa, bên tai chỉ vang lên tiếng y tá báo tin lúc nãy.
“Cô Đàm, chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo ba của cô đã mất rồi.”
Trước mặt Đàm Thư Di là cỗ thi thể lạnh lẽo trắng bệch của ông Đàm, đầu óc cô ong ong, cơ thể run rẩy như vẫn chưa tin vào sự thật này.
Đàm Thư Di vươn tay ra muốn chạm vào người ông lần cuối, nước mắt chực trào ra, hai y tá đứng bên cạnh cũng không khỏi đau lòng. Một cô gái còn trẻ như vậy đã phải đón nhận cái chết của ba mình, đúng là tội nghiệp…
Đàm Thư Di chưa kịp tạm biệt ông thì bên ngoài cửa vang lên hàng loạt tiếng đập uỳnh uỳnh.
“Cạch!”
Then cài cửa bị đập mạnh, biến dạng rồi bung ra rơi xuống đất, một nhóm gồm năm người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn bước vào, đi đầu là một gã đàn ông thô kệch to béo, oang oang hét lên:
“Thằng khốn nào hại chết em tao?!”
“Các người làm gì vậy?! Đây là nhà xác!”
Hai y tá bên cạnh bất mãn đứng ra chặn trước mặt Đàm Thư Di, nhưng lập tức bị bọn chúng xô ngã.
Người đàn ông đi đầu tên là Minh, biệt danh là Minh béo, là đại ca khét tiếng trong khu phố A, những người buôn bán trong địa bàn của hắn đều phải trả tiền bảo kê mới được yên ổn. Không ai dám gây sự với hắn cả nhưng lần này lại có người to gan dám khiến đàn em của hắn bị thương.
Minh béo há có thể bỏ qua chuyện này, hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, sau đó giơ cây gậy sắt vừa to vừa dài, chỉ vào hai y tá:
“Cút! Không phải chuyện của chúng mày!”
“Lão già kia nợ chúng tao hai trăm triệu! Còn đánh em tao bị thương! Bây giờ có trả tiền hay không?!”
“Ông ta chết rồi làm sao trả cho anh được cơ chứ?” Một y tá hoảng sợ lên tiếng.
Minh béo nhếch đôi môi dày, ánh mắt sắc lẹm thốt ra:
“Chết? Vậy thì con của lão sẽ phải gán nợ cho bọn tao!”
Đàm Thư Di nghe xong, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Cô lấy đâu ra tiền để trả cho bọn chúng chứ?
Minh béo đưa mắt quét một lượt trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người cô.
“Con nhỏ kia! Mày là con gái của lão già này có đúng không?! Mau theo bọn tao về gán nợ!”
Đàm Thư Di lắc mạnh đầu, cô muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứ như cắm cọc bên dưới sàn nhà.
Rốt cuộc ba của cô đã làm gì mà phải chết? Thi thể còn chưa kịp mai táng đã bị bọn chúng tới đòi nợ chứ…?
Minh béo không chần chừ ra hiệu cho hai tên đàn em kéo cô đi về, hai y tá bị bọn chúng uy hiếp nên không dám ho he lấy một lời, bọn họ co rúm trong một góc chỉ đành nhìn cô bị bắt đi.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Có ai không cứu tôi với!”
Đàm Thư Di vùng vẫy quyết liệt hòng thoát khỏi tay bọn chúng nhưng vô ích, Minh béo vung tay một nhát, cây gậy sắt đã đập thẳng vào bức tường phía sau lưng cô, bức tường lún sâu một vết, vụn vữa lả tả rơi xuống…
“Im mồm! Mày mà còn kêu nữa tao sẽ đánh chết mày!”
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi môi anh đào run rẩy không ngừng, Minh béo đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến cuối, sau đó liếm mép cười khả ố:
“Cũng gọi là có chút nhan sắc xinh đẹp đấy! Hôm nay về tiếp khách cho tụi tao! Ngài thị trưởng chắc là thích mày lắm đây…”
Đàm Thư Di uất ức bị chúng ép lên xe ô tô rồi đưa đi, trong khi thi thể của cha còn chưa được chôn cất mai táng tử tế thì cô đã bị bọn chúng bán cho nhà nhà thổ. Minh béo dẫn cô tới gặp một tú bà có tiếng trong khu phố A tên là Tiểu Mỹ, bà ta vừa nhìn thấy Đàm Thư Di thì hai mắt đã sáng lên.
“Con hàng này từ đâu đây?”
Minh béo cười khà khà:
“Con gái của một lão già nợ tiền chúng tôi, giờ lão chết rồi.”
Tiểu Mỹ gật đầu như hiểu mọi chuyện, bà ta vươn tay chạm vào người Thư Di, cô liền hoảng hốt né tránh.
“Ổ? Phản ứng được đấy.” Tiểu Mỹ nhướn mi, lại quan sát Thư Di kĩ hơn, mọi hành động và biểu cảm của cô không lọt khỏi đôi mắt sắc bén lão luyện bao năm của bà ta.
“Con này này chắc chắn còn trinh.”
Tiểu Mỹ kết luận.
Đàm Thư Di run lên, Minh béo mừng ra mặt:
“Vậy thì giá phải cao hơn.”
“Một trăm.” Tiểu Mỹ giơ một ngón tay lên.
“Không được!” Minh béo phản đối:
“Một trăm? Bà tính kiểu gì đấy? Một con hàng ngon nghẻ thế này mà có một trăm? Bây giờ con không có hàng mà giao, một trăm thì tôi không bán!”
“Vậy anh muốn bao nhiêu?”
“Năm trăm!”
Tiểu Mỹ ngạc nhiên, nhếch môi nói:
“Năm trăm? Anh nghĩ nó đáng giá đến thế à? Tôi còn chưa test hàng đâu.”
“Bà vừa nói nó chắc chắn còn trinh.”
Bà ta bị Minh béo phản đòn, nhất thời im lặng, đôi mắt híp lại thành một đường đánh giá cô kĩ càng, Minh Béo nhân cơ hội bà ta đang lung lay mà nói:
“Bà suy nghĩ kĩ đi! Hàng hiện tại đang rất khan hiếm, lại còn bọn chó săn đang đi đánh hơi nữa, với cả ngài thị trưởng mấy hôm nay cũng đang sốt ruột vì không có hàng mới đấy…”
Tiểu Mỹ liếc nhìn hắn, cuối cùng giơ lên ba ngón tay:
“Ba trăm, không hơn không kém!”