Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 157




Editor: Xám

Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, đột nhiên cười nói: "Ai nói, kia không phải là đến rồi sao?"

Đương nhiên Hứa Mộc không tin, ở cửa còn có ba cao thủ là thuộc hạ của hắn canh giữ, nếu như có người đến, không cần Tần Cửu nhắc nhở, đã sớm có người gửi tín hiệu cho hắn rồi. Cho nên, hắn hoàn toàn không quay đầu nhìn, chỉ cười quái dị nói: "Không ngờ Cửu gia cũng sẽ dùng loại kỹ xảo cấp thấp này, mặc dù tình nhân của ngươi nhiều, nhưng e rằng không có người nào thật sự yêu thương ngươi, chi bằng ngươi để ta đến yêu thương ngươi đi!"

Trong mắt Tần Cửu chợt lóe lên ánh sáng lạnh, ý cười bên khóe môi tăng thêm, lười biếng nói: "Ai nói, nếu như tình nhân của lão nương không yêu ta, sao ta lại sinh được một tiểu tạp chủng không bằng cầm thú như ngươi!"

Hứa Mộc không ngờ Tần Cửu vừa rồi vẫn tươi cười dịu dàng đột nhiên buông lời mắng hắn, sắc mặt lập tức biến đổi, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Cửu một cái, đang định nổi bão, chính vào lúc này, một cơn gió mạnh kéo tới, cổ tay hắn đột nhiên bị thứ gì đó bắn trúng. Hắn cúi đầu nhìn, lại là một loại tên nỏ hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhìn qua rất nhỏ xinh, không hề bắt mắt, nhưng khi bắn lên cổ tay hắn, cứ giống như có thứ gì đó móc vào máu thịt hắn, vừa rút ra đã đau đớn. Hắn kinh ngạc sững sờ quay đầu nhìn, có chút không thể tin nổi nhìn về phía cửa, không tin có người lại có thể giải quyết ba thuộc hạ cao thủ của hắn không phát ra một tiếng động, lại lặng lẽ vào cửa không một tiếng động.

Vừa rồi khi Tần Cửu nói chuyện, đã biết được Tỳ Ba đến rồi, bởi vì nàng thoáng nhìn thấy Hoàng Mao bay bên cửa sổ. Trước khi nàng đến đây, quả cầu hương đeo bên eo là chạm rỗng, bên trong lại không phải đựng hương liệu, mà là một loại gạo thơm Hoàng Mao thích ăn nhất. Trước khi Tần Cửu ra khỏi quán rượu Duyệt Lai lên xe ngựa đã rắc một ít lên mặt đất, ở trên xe ngựa, nam nhân đao sẹo đã điểm huyệt đạo của nàng, cho nên cũng không phái người nhìn chằm chằm trong xe, mỗi khi đi được một đoạn đường, hạt gạo thơm trong cầu hương sẽ theo kẽ hở của xe ngựa rơi xuống mặt đất.

Hoàng Mao đến, đương nhiên Tỳ Ba cũng đến rồi.

Tần Cửu nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, trước mắt hoa lên, lại là Hoàng Mao bổ nhào về phía nàng, thu cánh đậu ở trên vai nàng, mở to mắt đỗ đen nói: "Cửu gia, muốn gạo thơm, cho thêm chút gạo thơm!"

"Đã ăn trên đường rồi vẫn chưa ăn đủ, lẽ nào bình thường ta đều không cho ngươi ăn no sao?" Tần Cửu quét mắt nhìn Hoàng Mao một cái, ánh mắt dời về phía cửa.

Rất kinh ngạc phát hiện ra, nàng không biết những người đến đây.

Đứng thành một hàng là sáu nam tử, bọn họ mặc một bộ y phục dạ hành màu đen giống nhau, rất giống y phục của sát thủ, nhưng không biết vì sao, mặc lên người bọn họ, khí thế lại hoàn toàn khác với sát thủ.

Bọn họ không giống như như sát thủ, mà là giống sát thần, dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của bọn họ. Trong tay mỗi một người bọn họ đều kéo một cái nỏ, nhìn qua không lớn, nhưng trang trí cực kỳ kỳ quái trên cung lại khiến người ta cảm thấy, loại cung tên này không thể so sánh tầm thường, tầm bắn và sức lực tuyệt đối có sức mạnh lớn hơn cung tiễn bình thường.

Sáu người, hoặc đứng thẳng, hoặc nửa ngồi, hoặc ngồi hẳn xuống, mặc dù tư thế khác nhau. Nhưng đều là tên đã trên dây, cung mở hình trăng tròn, dường như lúc nào cũng có thể rời cung. Hơn nữa, tư thế từng người khác nhau, phương hướng ngắm bắn khác nhau, trong nháy mắt, từng sát thủ trong phòng đều cảm thấy mình bị phủ dưới bóng tên.

Rất rõ ràng, tên bắn trên cổ tay Hứa Mộc chính là do một trong số những người này bắn ra, thế nhưng, lúc này nhìn lại, trên dây cung trong tay những người này đều có tên. Rõ ràng sau khi bán ra lại đổi tên, túi đựng tên của bọn họ không đeo ở sau lưng, bởi vì tên ngắn nhỏ, túi đựng tên treo nghiêng ở bên hông, khẽ đưa ngón tay là đã có thể đổi tên.

Đứng ở trước mặt sáu người là một nam tử.

Y phục thường ngày dệt bằng gấm màu đỏ thẫm, dưới sự chiếu rọi của ánh nến trong phòng, màu đỏ thẫm gần như màu đen đó, trong vẻ đoan trang bình thản hiện ra chút diễm lệ.

Đầu không đội vương quan, mà cài trâm mang theo ánh sáng lóa mắt, mái tóc đen như mực buông một nửa, hào hiệp lỗi lạc không nói nên lời.

Người không hề trắng, màu lúa mạch vô cùng khỏe mạnh, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người thon dài, khí chất tà mị, tươi cười vô hại. Hắn đối lập với bóng đao ánh kiếm, thảnh thơi đứng đó giống như tản bộ trong sân vắng.

Khắp người nam nhân này tỏa ra một loại nam tính và tà mị thuần túy động lòng người.

Tần Cửu ngẩn người, ngay sau đó không nhịn được bĩu môi, nhìn Hoàng Mao trên vai mình một cái.

Hoàng Mao không dẫn Tỳ Ba đến ngược lại dẫn Nhan Duật đến, khiến nàng rất bất ngờ. Nàng nhìn lướt qua Nhan Duật, mắng trong lòng một câu: Không có khí chất tao nhã, trên mặt cũng không cần treo nụ cười ôn hòa vô hại, như thế càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn đấy, người khác sẽ bị dọa sợ đấy!

Có điều, nàng không thể không thừa nhận, Nhan Duật thế này, trong nháy mắt đã đoạt đi ánh sáng khắp phòng.

Hứa Mộc cũng bị khí thế của Nhan Duật vừa tới làm giật nảy mình, nhưng đã lập tức bình tĩnh lại. Là sát thủ giết vô số người, trường hợp nào chưa từng gặp. Rõ ràng số người bên hắn nhiều hơn bên Nhan Duật, huống hồ, trong tay bọn hắn còn có Tần Phi Phàm. Hôm nay hắn đã lộ mặt thật, hắn cũng không thể buông tha những người này, càng huống chi, hắn đã biết Nhan Duật là mục tiêu tiếp theo sau khi hắn diệt trừ Tần Cửu và Lưu Liên.

"Nếu như Nghiêm Vương đại giá quang lâm, tại hạ sẽ không khách sáo nữa!" Hứa Mộc ôm tay vẫn còn đang chảy máu, âm u nói.

"Nói hay lắm, bản vương cũng sẽ không khách sáo nữa." Nhan Duật nói rất nhẹ nhàng lạnh nhạt, không biết vì sao, Tần Cửu lại nghe được trong lời hắn khí phách hào hùng.

Hứa Mộc co rúm một lát, híp mắt nhìn lướt qua Lưu Liên vẫn đang ở dưới đao của thuộc hạ dưới quyền mình, cười lạnh nói: "Nghiêm Vương đại nhân, ngươi muốn cứu hai người đó từ tay ta, nhưng không dễ dàng như vậy đâu, tên của ngươi có nhanh nữa, cuối cùng cũng không nhanh bằng đao trong tay ta."

Nhan duật khoanh tay cười khẽ, lông mày hơi nhướng, chậm rãi nói: “Hứa gì đó, không phải ngươi tự xưng là Khoái Đao Thủ sao? Vậy chúng ta tỷ thí một chút, thế nào? Ngươi nói chém, ta nói bắn, xem xem đao của thuộc hạ ngươi nhanh, hay là tên của thuộc hạ bản vương nhanh!"

Thanh đao trong tay Khoái Đao Thủ nổi tiếng vì nhanh, hắn cũng không tin, thanh đao gác ở trên cổ Lưu Liên còn chậm hơn tên của Nhan Duật. Hơn nữa, hắn cũng không tin, Nhan Duật sẽ lấy tính mạng Lưu Liên làm trò đùa.

"Được, vậy thì một lời đã định!" Khoái Đao Thủ Hứa Mộc hung tợn nói.

Tần Cửu biết Nhan Duật muốn cứu Lưu Liên, nhưng cách này thật sự không hề có sai sót sao? Nàng nhìn Nhan Duật một cái, lại thấy hắn quay đầu cười lười biếng tự đắc với nàng, trong nụ cười đó có một loại ma lực khiến người ta tin tưởng và nghe theo.

Giờ phút này, Tần Cửu đã lựa chọn tin tưởng Nhan Duật.

"Nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay ta không?" Nhan Duật đưa tay gỡ từ bên hông xuống, huơ huơ với Hứa Mộc: “Bản vương ném cái này ra, vào khoảnh khắc rơi xuống đất, ngươi hô chém, ta hô bắn, người của chúng ta đồng thời ra tay thì thế nào?"

Hứa Mộc nhíu mày, bẻ gãy đầu mũi tên vừa rồi bắn lên tay mình xuống, cười nhạt nói: "Ngọc bội của vương gia rất đáng giá, ném đi quá lãng phí, dùng của tại hạ đi!"

"Nói hay lắm, này Hứa gì đó, ngươi thật là cẩn thận, chỉ sợ bản vương giở trò dối trá, cũng được, để ngươi ném!" Nhan Duật lười biếng nói.

Hứa Mộc ném đầu mũi tên trong tay ra, ánh mắt mọi người đều tập trung lên đầu mũi tên, ngay vào lúc đầu mũi tên sắp rơi xuống đất, Hứa Mộc cao giọng quát: "Chém!" Tiếng bắn Nhan Duật hô ở sau Hứa Mộc.

Hứa Mộc cảm thấy nhất định bên mình thắng rồi, đã giết được Tần thượng thư, rồi giết tiếp Tần Cửu, cuối cùng giết tiếp Nhan Duật.

Tiếng kêu thảm thiết trong dự liệu đã vang lên, hắn cười lạnh quay đầu, lại kinh hãi mở to mắt.

Người vốn cầm đao áp giải Lưu Liên, một mũi tên lông trắng cắm trên cổ họng, hai mắt trợn tròn, đao trong tay yếu ớt rơi xuống mặt đất. Mà Lưu Liên bị áp giải trên mặt đất, lúc này đã được một nam tử trẻ tuổi cứu đi rồi.

Nam tử này chính là Tỳ Ba, Tần Cửu thấy thế, đã sớm mang theo Hoàng Mao, lặng yên lùi về nơi an toàn xem cuộc chiến.

Hứa Mộc nhìn Nhan Duật với vẻ không thể tin nổi.

Nhan Duật đưa một tay ra, huơ huơ trước mặt Hứa Mộc, chậm rãi nói: "Không phải bản vương giở trò gian trá, mà là ngươi quá dốt. Này Hứa gì đó, ngươi biết trên chiến trường ra lệnh thế nào không, không phải hô lên, mà là tín hiệu, nhìn thấy tay bản vương không? Tay bản vương chính là cờ lệnh, bản vương chỉ vào đâu, tên sẽ bắn đến đó."

Nói như vậy, Hứa Mộc nghĩ lại, vừa rồi hắn thấy trước khi Nhan Duật hô bắn, quả thực tay đã chỉ một cái về phía bên này.

"Đó là ngươi giở trò gian trá!" Hứa Mộc tức giận nói.

Nhan Duật cười như không cười nhếch môi: “Thì làm sao, ngươi lại không nói không được gian lận!"

Hứa Mộc trừng mắt đỏ tươi, nhìn lướt qua bảy người còn lại, bây giờ chỉ có liều mạng thôi.

"Này Hứa gì đó, ngươi có muốn mở mang kiến thức một lần không!" Nhan Duật nói xong, ba ngón tay bên phải hơi gập, ngón trỏ và ngón cái chỉ lên phía trước, động tác cực nhanh, cực khẽ, chọn bảy ngươi tiếp theo.

Bảy ngọn gió mạnh lướt qua bên người Hứa Mộc, tiếp đó chính là bảy tiếng động ngã xuống đất, lúc này ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, bảy thuộc hạ còn lại của hắn đã ngã xuống đất bỏ mình rồi. Có thế thấy, vừa rồi thuộc hạ ở bên ngoài cũng bị giết như vậy.

Nhanh! Chuẩn! Độc! Từng tên bắn trúng khí quản, khiến người ta không thể phát ra tiếng kêu thảm.

Người Hứa Mộc không thể ngăn cản mà run lên một cái, bước chân không tự giác lùi về sau vài bước. Con ngươi trợn trừng, hoảng sợ nhìn tay phải của Nhan Duật, chỉ sợ hắn thình lình giơ lên nhắm vào mình.

Nhan Duật điềm nhiên như không nghịch chiếc nhẫn màu xanh biếc trên ngón tay của tay phải mình, lúc thì giơ lên, lúc thì vẫy vẫy chào hỏi Hoàng Mao trên vai Tần Cửu, cười lương thiện vô hại. Hứa Mộc lại lùi hai bước, quay đầu muốn cắn cổ áo của mình, trên cổ áo của sát thủ bọn hắn đều tẩm kịch độc, nếu như nhiệm vụ thất bại, sẽ chỉ có tự sát.

"Này Hứa gì đó Mộc, bản vương nhớ, ngươi có vợ con phải không!" Khóe môi Nhan Duật khẽ nhếch, cười tà mị.

Sắc mặt Hứa Mộc cứng đờ, vừa rồi hắn đã nói tên của mình.

"Ngươi muốn thế nào?" Hứa Mộc nói với giọng bi thương.

"Nói ra tên tổ chức của các ngươi, nói ra người đi thuê các ngươi, bản vương sẽ tha cho vợ con của ngươi, thế nào?" Khóe môi Nhan Duật cong lên thành nét cười từ bi.

Hứa Mộc không nói gì, ngón tay Nhan Duật khẽ điểm, một mũi tên gào rít bay về phía Hứa Mộc. Hứa Mộc kinh hãi, xoay người, tránh được.

Nhan Duật giơ tay vỗ, khen: "Không hổ là Khoái Đao Thủ, động tác rất nhanh, không tệ không tệ, đến tiếp!" Hắn nói xong, năm ngón bàn tay tách ra, ngón tay biến đổi điểm nhẹ.

Chỉ nghe thấy "vèo, vèo, vèo, vèo, vèo", năm mũi tên lông trắng đồng thời bay về phía Hứa Mộc, chia ra bắn lên năm huyệt lớn trên người hắn, phong bế đường lui của hắn. Hứa Mộc vung đao đinh đinh đang đang tránh tránh được ba mũi tên trí mạng, bị hai mũi tên không tránh được còn lại bắn trúng đầu gối.