Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 156




Editor: Xám

Sơn tặc năm đó đã sớm rời khỏi nơi này, nhìn ra được trại này đã bỏ hoang rất lâu, bàn ghế đặt trong phòng ban đầu đã lỏng giá, chân bàn và chân ghế ngổn ngang rơi rụng trên mặt đất.

Tần Cửu ngước mắt đối diện với thủ lĩnh áo đen, thủ lĩnh áo đen này, trên khuôn mặt bịt một cái khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt hiện ánh sáng rét lạnh.

"Các hạ tốn hết trắc trở đưa Tần mỗ đến đây, không biết có chuyện quan trọng gì?" Tần Cửu lẳng lặng hỏi. Nàng ung dung thản nhiên cử động cổ tay, phát hiện thứ trói chặt cổ tay nàng là dây thừng hỗn hợp sắt luyện, vừa cứng vừa mềm, hoàn toàn không thể giãy ra, nếu như cưỡng ép vận công, e rằng trước khi giãy dứt dây thừng, cổ tay mình đã đứt trước rồi. Nàng âm thầm quan sát tình hình xung quanh, thấy trong căn phòng rộng này tính cả thủ lĩnh và nam nhân mang sẹo, tổng cộng có mười một người. Những người này đều mặc áo đen giống nhau, trên khuôn mặt che khăn đen, đeo đao bên hông. Vừa rồi khi đi vào, bởi vì bị che mắt, không nhìn thấy tình hình xung quanh, nhưng Tần Cửu dựa vào thính lực, cảm giác được cửa ra vào ít nhất còn ba người võ công cao cường.

Thủ lĩnh kia cũng không nói lời vô ích, vung tay với phía sau. Hai người bên cạnh hắn bèn xoay người đi ra ngoài, một lát sau, áp giải Lưu Liên đi đến.

Tần Cửu vừa nhìn thấy Lưu Liên, trong mắt đã nóng lên.

Hắn vẫn mặc bộ quan phục hôm nay lên triều, nhưng lúc này đã bị nhuộm máu tươi không ra bộ dạng gì. Đầu Lưu Liên cúi xuống rất thấp, rõ ràng là hôn mê. Hai người áo đen kéo Lưu Liên giống như kéo chó đến cự ly phía trước Tần Cửu mười bước, ném hắn xuống mặt đất.

Trong lòng Tần Cửu đột nhiên co rút đau đớn, trước khi tới, nàng đã biết, những người này bắt được Lưu Liên, mặc dù tạm thời sẽ không xuống tay giết Lưu Liên, nhưng chắc chắn Lưu Liên vẫn sẽ chịu chút tra tấn. Nhưng thật sự nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Liên, thiếu chút nữa Tần Cửu đã mất khống chế. Nàng nắm tay thật chặt, mới khống chế được xúc động muốn tiến lên của mình. Tốt xấu gì Lưu Liên cũng là mệnh quan triều đình, nếu như những kẻ kia đánh Lưu Liên thành thế này, nàng càng khẳng định hơn, những kẻ này bắt Lưu Liên đến đây, lại đưa mình tới, chính là định đẩy mình và Lưu Liên vào chỗ chết.

Người áo đen nhìn Tần Cửu, chậm rãi nói: "Tần môn chủ, không ngờ ngươi thật sự dám đến, lại khiến tại hạ thật lòng bội phục. Như vậy xem ra, quan hệ giữa ngươi và Tần đại nhân không đơn giản, sợ rằng không phải chỉ là quan hệ người hầu và chủ tử phải không?" Giọng nói của người áo đen âm u lạnh lẽo mà khiến người ta khủng bố.

Trong lòng Tần Cửu biết rõ, trong mắt những người này, e rằng mình và Lưu Liên đã thành người chết rồi. Nhưng trước khi giết mình và Lưu Liên, e rằng những người này còn muốn khai thác được một số tin tức từ trên người bọn họ, ví dụ như, quan hệ của nàng và Lưu Liên. Nắm được điểm này, nàng lại có thể kéo dài một chút thời gian, nghĩ đến đây, Tần Cửu không chút để tâm mỉm cười nói: "Thì ra là các hạ muốn biết quan hệ giữa ta và Tần đại nhân, chỉ vì cái này, đến mức đánh Tần đại nhân như thế sao? Nếu như ngươi thật sự muốn biết, tới đây ta nói cho ngươi."

Nụ cười tươi tắn xinh đẹp và vẻ hoàn toàn không để tâm của Tần Cửu khiến người đó ngẩn ra. Nhưng hắn lại không dịch bước, chỉ âm u nhìn Tần Cửu một cái, vẫy tay lạnh giọng căn dặn người áo đen bên cạnh: “Tần đại nhân ngủ thật là ngon, dùng roi đinh đã tẩm nước muối hầu hạ Tần đại nhân chu đáo, gọi Tần đại nhân dậy!”

Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, cười lười biếng nói: “Nếu như các hạ muốn biết điều gì, chỉ cần hỏi ta, ta biết nhất định sẽ nói.”

Người áo đen hừ lạnh một tiếng: “Cho dù là biết nhất định sẽ nói, chỉ sợ sẽ không nói thật.” Nói xong hung hăng phất tay. Tùy tùng bên cạnh đáp lại một tiếng, roi trong tay giơ lên thật cao, lập tức quất lên người Lưu Liên.

Tiếng quất vang có cảm giác của roi da đập vào màng nhĩ, Tần Cửu nhìn thấy vai Lưu Liên giống như bừng nở hoa, máu tươi đột ngột tuôn ra. Khoảnh khắc đó, trước mắt nàng không tự chủ được trở nên tối đen, trong lòng bùng ra một cơn đau đớn khoan tim, còn khó chịu hơn quất ở trên vai mình.

Roi thứ hai giơ lên thật cao, mắt thấy sắp hạ xuống. Tần Cửu biết rất rõ, quất roi thế này, Lưu Liên hoàn toàn không thể chịu đựng được roi thứ hai.

Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh, gót chân kiễng cao, mũi chân hất lên, một chiếc chân ghế ở cách người nàng không xa lập tức bị mũi chân nàng hất lên, chân ghế đứt ra đó đã đâm về phía người quất roi. Một tiếng “Phốc” nặng nề vang lên, chân ghế vừa vặn đâm vào lồng ngực người đó, hắn không thể tin mà nhìn chân ghế đột nhiên xuất hiện thêm ở lồng ngực mình, roi trong tay yếu ớt buông ra rồi rơi xuống.

Cùng lúc đó, người Tần Cửu xoay mạnh một cái, giữa váy áo tung bay, chân đã hối hả đá ra, đá lên người người áo đen đang áp giải nàng. Người đó không ngờ hai tay Tần Cửu bị trói, nhưng vẫn dám ra tay, một cước đó ở chính giữa ngực, trong nháy mắt hắn đau đến mức cúi gập người xuống, Tần Cửu nhún người nhảy lên, hai chân kẹp lấy đầu hắn dùng sức vặn, người đó đã yếu ớt ngã xuống đất. Cùng lúc đó, Tần Cửu đã phóng người nhảy lên, chắn ở trước người Lưu Liên.

Tần Cửu ra tay chỉ trong nháy mắt, đã giải quyết người quất Lưu Liên và áp giải nàng, trong phòng còn có chín người. Thủ lĩnh áo đen gào to tiếng khen, vỗ tay nói: "Cửu gia thật sự là bản lĩnh cao, không hổ là người lấy dương bổ âm."

"Ngươi thử nói bậy thêm một câu nữa xem?" Thình lình một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau Tần Cửu.

Lưu Liên vốn nằm sấp dưới đất thoi thóp, có lẽ là nhát roi vừa rồi đã quất hắn tỉnh, cũng có thể là bị câu nói kia kích thích, hắn lại cầm một cây gậy trong tay lung lay lảo đảo đứng lên.

Cây gậy này là chân ghế Tần Cửu đá ra vừa nãy, bị hắn rút ra khỏi người chết, vẫn còn chảy máu.

Người áo đen kia cười ha ha: "Thú vị! Hai người các ngươi thật là tình cảm thắm thiết, lẽ nào là tỷ đệ?"

Tần Cửu lùi về phía sau vài bước, chắn ở trước mặt Lưu Liên, cười nhạt nói: "Ngươi đoán không sai, không thấy bọn ta đều họ Tần sao? Bọn ta chính là tỷ đệ, tỷ đệ ruột, vậy thì sao?"

Trong mắt người áo đen lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ các ngươi có phải tỷ đệ ruột hay không, tóm lại hôm nay, hai người các ngươi đều phải —— chết!" Nói xong khoát tay, mấy người còn lại cầm đao trong tay chậm rãi tiến lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Cửu đảo qua mấy người từ từ đi tới, cười giễu cợt một tiếng nói: "Các ngươi như vậy là thật sự muốn giết bọn ta? Không biết là ai mua chuộc các ngươi, trả bao nhiêu vàng bạc châu báu, ngươi nói ra con số, ta cho ngươi gấp hai lần!"

Thủ lĩnh áo đen hừ lạnh một tiếng: "Cho dù ngươi giao gấp mười, bọn ta cũng không thể phá hỏng quy ước hành nghề!"

Tần Cửu cười xinh đẹp: "Không cần vàng bạc, vậy các ngươi muốn cái gì? Nói ra, ta nhất định sẽ lo liệu được cho các ngươi, ta cũng không muốn vô duyên vô cớ bỏ mạng tại đây."

"Không cần nhiều lời, bọn ta không cần gì hết, chỉ cần mạng của hai người các ngươi." Thủ lĩnh áo đen nặng nề nói.

Tần Cửu nhìn người vây quanh cách nàng càng ngày càng gần, quay đầu nhìn Lưu Liên, cười hỏi hắn: "Liên nhi, ngươi có sợ không?"

Lưu Liên lau vết máu ở khóe môi, trừng mắt nhìn Tần Cửu quát: "Ngươi không nên tới, vì sao ngươi phải tới? Ngươi thật sự xem ta là đệ đệ của ngươi? Ngươi không biết ta âm thầm mắng ngươi như thế nào sao? Yêu nghiệt, hèn hạ, vô sỉ, ta phải chết cũng không muốn cùng chung một chỗ với ngươi, ngươi cút đi!"

Tần Cửu sững sờ.

Vành mắt Lưu Liên đã đỏ cả lên: "Mau chóng cút cho ta!"

Tần Cửu cười dịu dàng, vành mắt hơi đỏ: "Ta không thể bỏ ngươi lại! Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết chung một chỗ với ta!"

Dưới chân nàng vận lực, đá Lưu Liên vào góc tường, ở đó đặt một cái bàn, Lưu Liên ngã độp xuống mặt bàn. Cùng lúc đó, tám người kia đã vung đao tấn công về phía Tần Cửu.

Thật ra, những người kia hoàn toàn không đặt Tần Cửu bị trói quặt hai tay sau lưng vào mắt, cho dù là võ nghệ cao hơn, hai tay bị trói, chắc chắn sẽ trở thành dê con đợi làm thịt.

Nhưng những người đó lại xem nhẹ một chuyện. Nếu như là người dùng kiếm hay dùng đao, tay bị trói chặt, ắt là không thể ra tay. Nhưng thứ Tần Cửu dùng là kim thêu hoa và sợi tơ, chỉ cần ngón tay của hai tay vẫn có thể vận dụng linh hoạt, sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Mặc dù khung thêu hoa không ở trong tay, nhưng trong ống tay áo của Tần Cửu lại có tơ và kim thêu hoa. Vừa rồi Tần Cửu vẫn luôn không dùng tay, chính là để đột nhiên xuất kích, giết bọn chúng không kịp trở tay.

Nhìn thấy mấy người đã đến gần, vung đao chém về phía nàng.

Người Tần Cửu khẽ nghiêng, mấy sợi tơ bay ra khỏi tay áo nàng. Tơ mang theo kim thêu hoa tự ý né tránh mũi nhọn của đao kiếm, chỉ chọn cổ họng của những kẻ đó. Có người mắt sắc tay nhanh, nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên trước mắt, vội vàng thay đổi thế đao, thu chiêu bảo vệ cổ họng mình. Có người không kịp né tránh, kim thêu hoa đâm trúng chính giữa cổ họng, ngón tay Tần Cửu nhẹ nhàng khuấy động sợi tơ, kim thêu hoa trượt theo mạch máu trên cổ họng, vạch thủng cổ họng.

Tám người có bốn người đã bị thương ngã xuống đất, nhưng trên người Tần Cửu cũng có vết đao và vết kiếm chịu phải vì không tránh kịp, nhưng miệng vết thương rất nhỏ, với nàng mà nói, không hề quá đáng ngại, nhưng đối với sát thủ mà nói, lại là tổn thất nặng nề. Bốn người còn lại thấy thế ánh mắt lộ hung quang, hét lớn một tiếng, lập tức muốn xông lên. Tần Cửu mỉm cười đứng ở trước bàn, không hề động đậy. Nàng biết tơ trong tay áo mình không nhiều, không thể tùy tiện dùng nhiều.

Thủ lĩnh áo đen đột nhiên lạnh giọng quát: "Dừng tay, để cho ta đến thanh toán nàng ta!"

Người Tần Cửu chờ chính là hắn, nàng mơ hồ cảm giác được, người này không đơn giản, nhất định võ công không kém. Người mặc áo đen cầm đầu đi đến phía trước Tần Cửu, đột nhiên kéo khăn đen trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt âm u lạnh lẽo. Nếu như một sát thủ đã để lộ mặt, vậy thì chính là chứng tỏ cho dù hắn chết cũng phải giết nàng. Rất rõ ràng, đó là bị hạ lệnh liều mạng, nếu như giết được Tần Cửu hắn mới có thể sống, nếu như thất bại, hắn cũng sẽ không sống được, cho nên, hắn mới không cần quan tâm mình lộ mặt ở trước mặt Tần Cửu.

"Nếu như lộ mặt rồi, đừng ngại báo danh đi!" Tần Cửu nhướn mày cười nói.

"Hứa Mộc."

"Thì ra là Khoái Đao Thủ, không ngờ đường đường Khoái Đao Thủ Hứa Mộc cũng làm chó săn của người trong cung, không biết bọn họ cho thủ lĩnh của các ngươi bao nhiêu lợi ích?" Tần Cửu cười thản nhiên nói.

Ở trên giang hồ Khoái Đao Thủ Hứa Mộc không phải hạng người vô danh, nổi danh giang hồ bằng một thanh đao sắc, nghe nói người từng nhìn thấy đao của hắn đều đã chết. Tần Cửu từng nghe nói đến người này, chỉ là không ngờ, người này lại làm sát thủ. Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, những người này và những sát thủ đi ám sát Viên Bá ngày trước là cùng một tổ chức.

Hứa Mộc từ từ rút đao trong tay mình ra, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Cái đó ngươi không cần biết nữa." Nói xong, vung đao lập tức chém về phía Tần Cửu. Tốc độ thật sự nhanh, ánh đao lập lòe trước mắt, không hề biết đường nào là thật. Tần Cửu hối hả lùi về sau, trên người vẫn không thể tránh khỏi trúng một đao, nếu như không phải nàng xoay người nhanh, đao đó đã đâm vào chỗ hiểm rồi. Tần Cửu còn chưa thở gấp, đao thứ hai đã lại ép tới.

Tần Cửu biết hai tay bị trói, hành động bất tiện, e rằng hoàn toàn không tránh kịp, ngón tay nàng khẽ động, vô số sợi tơ bay ra khỏi tay áo, ngăn lại bóng đao trùng trùng giống như một tấm lưới.

Lưu Liên sợ Tần Cửu không tránh được đao thứ hai, nhặt một thanh đao từ trên mặt đất, lập tức đâm tới cổ tay của Khoái Đao Thủ Hứa Mộc. Cao thủ quyết đấu, sợ nhất người thứ ba đánh lén. Hứa Mộc bị Lưu Liên đâm trúng cổ tay, hừ lạnh một tiếng, bóng đao lập tức biến mất.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Hứa Mộc xẹt qua Lưu Liên, khóe mắt ra hiệu một cái, Tần Cửu biết không ổn, bước nhanh lên trước, muốn che ở trước mặt, lại bị Khoái Đao Thủ ngăn cản, bốn người còn lại đã đi tới, Lưu Liên cầm đao trong tay đánh nhau với bốn người, hắn lại bị thương, rất nhanh đã bị mấy người tóm được, gác đao lên cổ hắn.

"Đi! Đi mau đi, đừng để ý ta!" Lưu Liên khàn giọng hô.

Lúc này, nếu như Tần Cửu chạy trốn một mình, vẫn có khả năng, nhưng Tần Cửu lại không nhúc nhích.

"Lấy toàn bộ tơ trong tay ra ném lên mặt đất, lão tử không có hứng thú chơi tiếp với các ngươi nữa." Khoái Đao Thủ lạnh lùng nói.

Ngón tay Tần Cửu khẽ động, vo tơ và kim thêu hoa thành một nùi ném xuống mặt đất. Nàng đã tính thời gian, hẳn là Tỳ Ba sắp đến rồi, chỉ cần nàng kéo dài thêm một lát nữa. Tần Cửu nhìn Hứa Mộc cười quyến rũ: "Ta đoán là, người thuê các ngươi đến giết bọn ta, không chỉ nói muốn giết bọn ta phải không. Nhất định còn muốn các ngươi dò hỏi chút tin tức, nếu như ta đoán không lầm, là chỉ thân phận của Tần đại nhân phải không, hẳn là thân phận đó đáng giá không ít vàng bạc rồi!"

"Tại hạ bỗng nhiên không muốn biết nữa." Rõ ràng, tin tức đó là thuận tiện thăm dò trước khi giết bọn họ, nếu như giết bọn họ rồi, thật ra là thân phận gì, quan hệ gì cũng không quan trọng nữa.

"Hả, không phải sát thủ các ngươi thấy vàng bạc thì không cần mạng sao?" Tần Cửu cười thản nhiên nói.

Khoái Đao Thủ Hứa Mộc chậm rãi dạo bước đến trước mặt Tần Cửu, cười âm u: "Có lẽ là thấy sắc không cần mạng đấy, nữ tử giống như Tần Cửu gia, đời này tại hạ vẫn chưa từng chơi đâu!"

Tần Cửu liếc xéo Khoái Đao Thủ Hứa Mộc cười lười biếng: "Nói thật, ta cũng chưa từng chơi sát thủ giống như ngươi!"

Lưu Liên thấy dáng vẻ Tần Cửu cười đến mức xuân hoa sáng lạn với Khoái Đao Thủ, bi thương trong lòng hắn chảy ngược thành sông, nước mắt trên mặt đổ thành sông. Trước kia, mỗi khi hắn thấy Tần Cửu cười với nam nhân như vậy, bao giờ cũng sẽ chê bai vài câu trong lòng, sau đó lập tức nói một câu vô sỉ hoặc đê tiện. Nhưng khoảnh khắc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn chấn động đến mức không thể hô hấp. Hắn nằm sấp trên mặt đất, gò má dán sát mặt đất, đao sáng lóa kề trên cổ, hung tợn quát: "Cút mẹ ngươi đi Khoái Đao Thủ khốn khiếp, có gan thì giết lão tử! Giết ta đi! Giết ta!"

Mọt sách Lưu Liên vẫn luôn không làm thế nào để nói chuyện lớn tiếng càng chưa từng mắng lời thô tục, ngay cả khi hắn nghe thấy lời thô tục như vậy cũng sẽ bịt lỗ tai, lần này lại không nhịn được tuôn lời nói tục. Sau khi câu đầu tiên ra ngoài, câu thứ hai cũng đã theo ra tiếp, thao thao bất tuyệt như Giang Hà (sông Trường Giang và sông Hoàng Hà) vỡ đê.

Lưu Liên muốn thu hút sự chú ý của Khoái Đao Thủ Hứa Mộc đến chỗ hắn, thế nhưng hình như người ta không hề có hứng thú với công kích của hắn.

Hứa Mộc nhìn chăm chú vào Tần Cửu nói: "Nghe nói để lấy âm bổ dương ngươi từng có rất nhiều nam nhân, tình nhân thật sự rất nhiều! Chỉ có điều lúc như thế này, một người cũng không thể đến cứu ngươi!"

Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, đột nhiên cười nói: "Ai nói, kia không phải là đến rồi sao?"