Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Những chuyện tôi sắp làm căn bản không giấu được Tiểu Dã.
Nhưng khi cậu ấy định đi theo tôi, Phó Dư Nùng đã ngăn cậu lại.
Phòng làm việc của Phó Dư Đường ở tầng ba, quản gia đang đợi ở cửa. Ông nhìn thấy tôi, mở cửa cho tôi.
Khung cảnh quen thuộc khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn bước vào.
Tôi thấy Phó Dư Đường ngồi sau bàn làm việc, nhìn tôi, nói: "Ngồi đi."
Tôi không ngồi xuống ngay, mặc dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, nhưng mọi thứ trong phòng làm việc khiến tôi có cảm giác như mình đang ở trong một cái lồng sắt đầy gai nhọn.
Với dáng vẻ của tôi như thế này, trong lòng tôi đang nghĩ gì, Phó Dư Đường liếc mắt một cái là nhìn ra.
Ông nói: "Tuy tôi đã già, lại còn ở nước ngoài, nhưng có một số chuyện tôi nên biết, thì tôi vẫn biết rất rõ."
Có một vài tập giấy tờ trên bàn làm việc của ông, ông nhìn chằm chằm vào tôi như thể nhìn thấu được mọi thứ.
"Những tài liệu này vừa mới được đưa đến vài phút trước, có cả giấy xét nghiệm DNA ở trong đó."
Tôi chỉ cảm thấy hiện tại mình như một con chuột bạch bé nhỏ bị bắt vào phòng thí nghiệm, bị bắt nằm trên bàn phẫu thuật chuẩn bị bị mổ phanh.
"Mấy cái này không quan trọng, thậm chí tôi còn chưa mở ra xem, muốn biết một người có đang nói dối hay không cũng không cần nhiều đến thế."
"Nhưng mà, chuyện tôi có thể tra ra, cũng có nghĩa là người khác cũng có thể tra ra được. Bí mật mà tôi biết, có thể một ngày nào đó cũng sẽ bị bại lộ. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu muốn cái gì?"
Tôi cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh.
Tôi trả lời: "Trước đây, Hàn Sơn hỏi Thập Đắc, trên đời có người phỉ báng ta, lừa gạt ta, sỉ nhục ta, cười nhạo ta, coi thường ta, chà đạp ta, ghen ghét ta thì mới xử trị như thế nào? Ngài Thập Đắc trả lời thản nhiên vì họ mà nhẫn, mà nhường, mà cung kính, mà tránh đi, cuối cùng đừng để ý tới họ nữa."
"Nhưng mục đích của họ sẽ là nhà họ Phó sau lưng cậu."
Phó Dư Đường chỉ thẳng vào tôi. Tôi bị sững người lại, suy nghĩ cũng loạn cả lên. Tôi phải mất một lúc để ổn định suy nghĩ của mình lại.
"Nếu ông sợ con sẽ mang đến phiền phức cho nhà họ Phó, con chỉ muốn nói với ông rằng, con chỉ muốn ở bên cạnh Tiểu Dã, chưa từng mong sẽ dính líu đến nhà họ Phó dù chỉ một chút. Con không ham, con cũng không theo đuổi, con chỉ muốn sống một cuộc sống như người bình thường."
"Nhưng người đang ở bên cạnh cậu chính là người đứng đầu nhà họ Phó, vinh nhục của nhà họ Phó đều đặt trên vai nó. Nhưng mà cậu, có khả năng làm cho nó không phân biệt chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, cậu hẳn là hiểu rất rõ, Đặng Lăng."
"Đứng ở đỉnh cao, tất chịu khổ hàn. Nhà họ Phó sinh ra em ấy, em ấy cũng xây dựng nên nhà họ Phó, nếu em ấy không đủ cứng rắn để gánh vác vinh quang ấy thì sẽ bị nó đè bẹp. Nếu em ấy không phải người đứng đầu nhà họ Phó, ông cũng không thể ở đây. Em ấy cũng không thể chơi trò vờn đùa với hai nhà Hạ, Cao."
Ánh mắt ông nhìn xuống tay tôi, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Ánh mắt đó dường như đã dừng lại một hồi lâu.
"Cậu vẫn chưa nghĩ thông."
Ông lắc đầu, khoanh tay chống gậy tỏ vẻ thất vọng.
Tôi siết chặt hai tay, một cảm xúc dâng trào khiến tôi phải nói: "Em ấy không rời khỏi con chỉ vì nhà họ Phó, nguyên nhân là gì ông hẳn là hiểu rõ hơn con. Những lời ông nói với con ngày hôm nay, là vì ông muốn thử con, xem con có thể trả lời rõ ràng cho ông không. Con sẽ không rời bỏ em ấy, nếu em ấy đã chọn gánh vác cả nhà họ Phó trên vai, con cũng đi theo em ấy. Dù giàu sang hay nghèo hèn, dù vinh quang hay nhục nhã, con cũng không bỏ rơi em ấy."
"Con biết ông không thích con, không phải chỉ vì con là đàn ông, mà còn là vì con không có ích lợi gì cho Tiểu Dã. Con không có xuất thân gia thế hiển hách, cũng không có trí tuệ siêu phàm, con cũng không biết bày mưu tính kế, ông chỉ cần nói một tiếng là con đã rời khỏi em ấy. Vì vậy, trong mắt ông, con chỉ biết dựa dẫm vào sự bảo bọc của em ấy, dựa dẫm vào sự nỗ lực của em ấy mới có thể đứng ở đây mà nói chuyện với ông. Con không thể phủ nhận điều này, bởi vì đó đều là sự thật. Nhưng con không đứng ở đây để nhận sự dò xét của ông chỉ nhờ vào sự cố gắng của mỗi em ấy, bởi vì con yêu em ấy, con thật sự yêu em ấy, con nguyện ý ở bên cạnh em ấy cả đời. Nếu em ấy đã muốn bảo vệ cho nhà Phó to lớn nhưng cô quạnh này, con cũng ở sẽ ở bên cạnh em ấy."
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy một cách không nao núng như vậy.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Phó Dư Dã sải bước đi vào, ngoài cửa là quản gia với vẻ mặt lo lắng. Phó Dư Đường rất bình tĩnh, ra hiệu quản gia đóng cửa lại.
Phó Dư Dã đi đến gần tôi, nói với Phó Dư Đường, "Ông nội, những gì cần phải nói con cũng đã nói rồi."
Phó Dư Đường nhìn thấy cậu ấy, khí thế hung hãn cũng không còn, chỉ còn lại sự uy nghiêm.
"Ông cũng chỉ nói những gì ông cần phải nói."
"Con không nghĩ hai người có chuyện gì cần phải nói." Phó Dư Dã đáp lại.
Phó Dư Đường liếc mắt qua.
"Nhà họ Phó bây giờ không còn do ông làm chủ nữa?"
"Lẽ ra ông phải nghĩ đến chuyện đó từ ngày ông sang Mỹ."
Những nếp nhăn trên mặt Phó Dư Đường sắp run lên vì tức giận.
"Đừng tưởng rằng chuyện thiếu đạo đức con với thằng nhóc Lâm làm có thế giấu trời qua biển được, dù sao nhà họ Cao cũng là nhà chồng của cô út, chuyện khó coi mà con làm là để mặt mũi của cô út ở chỗ nào?"
"Cô út về nhà chính cũng không tệ hơn nhà họ Cao."
"Cô út con tâm tư cao, nhà họ Cao cũng chưa từng bạc đãi nó, bây giờ con làm vậy thì cô con còn về đâu được?"
Phó Dư Đường liếc nhìn tôi, người đang đứng bên cạnh mà không nói lời nào, rồi nhìn Phó Dư Dã đang bảo vệ cho tôi. Trên mặt ông nhất thời hiện lên vẻ không nói nên lời, sau đó giọng ông bình thường trở lại, nói: "Bác sĩ Lâm cũng về với ông, ngày mai ông bảo cô ấy đến khám cho."
"Không cần." Phó Dư Dã nói.
"Ranh con, con đừng tưởng ông không biết thằng bé kia làm sao mà có mặt trên đời, còn nói là mang thai hộ..."
Phó Dư Đường cầm cây gậy chống chỉ vào Phó Dư Dã mắng.
"Con không có tư cách lừa ông, cái gì nên kiểm tra thì phải kiểm tra, sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng hối hận!"
Tôi chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì lời nói của ông, tôi thật muốn trốn sau lưng Phó Dư Dã.
Sau khi Phó Dư Đường mắng xong, giọng điệu của ông dịu đi: "Bác sĩ Lâm là người nhà, nói gì thì nói cũng là muốn tốt cho hai đứa."
Ông lớn tiếng gọi quản gia.
Quản gia mở cửa.
"Đặng Lăng, một ngày cậu ở nhà họ Phó thì đã là người nhà họ Phó. Nhà họ Phó sẽ luôn là cây thương trong tay cậu, làm tấm khiên bảo vệ cậu."
Phó Dư Dã dừng lại một chút, nắm chặt lấy tay tôi bước ra ngoài.
Cậu ấy kéo tôi vào một căn phòng, ngay lập tức ôm chặt lấy tôi vào lòng.
"Anh, anh không được rời bỏ em."
Hóa ra không chỉ có mình tôi sợ, cậu ấy cũng sợ.
Bóng ma còn ám ảnh trong lòng tôi khiến tôi sợ hãi, cậu ấy cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi xoa lưng cậu ấy, nói: "Em không nghe ông nội của em nói gì sao? Ông nói nhà họ Phó là cây thương của anh, là tấm khiên của anh, chẳng phải là ông cũng cho anh mặt mũi rồi sao. . . "
Cậu ấy lại ôm tôi chặt hơn, như thể sợ người trong lòng không phải là thật.
"Chỉ có em mới là cây thương trong tay anh, là tấm khiên bảo vệ anh."
...
Bây giờ mà cậu ấy còn hẹp hòi được, nhưng mà cậu ấy nói đúng, tôi cần nhà họ Phó để làm gì, tôi chỉ cần một mình cậu ấy mà thôi.
Nhưng những gì Phó Dư Đường nói cũng không sai, tôi có Tiểu Dã, làm sao tôi có thể vừa hưởng mọi điều kiện tốt trong nhà họ Phó mà lại còn muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Phó.
Không phủ sạch quan hệ, cũng không lo bị loạn nữa.
"Nhưng mà, cô út của em, thật sự không sao chứ?"
Cậu ấy sững người một lúc, rồi cũng thả lỏng.
Cậu nói: "Ông nội chỉ đang nhắc nhở em, không được để lại bất kỳ nhược điểm nào, ông cũng không thích nhà họ Cao, anh thật sự cho rằng ông quan tâm đến nhà họ Cao sao?"
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt "Anh thật là ngây thơ".
...
"Thôi được rồi, là do anh ngốc."
Cậu ấy nhịn cười, nói: "Dạ không có."
Tôi nhịn không được muốn che mặt cậu ấy lại, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi ấn vào tường.
"Anh không hiểu, không lo lắng điều gì, thật là đáng yêu."
...
Ở cái tuổi này rồi mà còn bị nói là đáng yêu, tôi vui được sao?
Ngược lại, tôi vô cùng xấu hổ.
"Đừng nói nữa."
Tôi biết mình không tài nào hiểu lòng dạ của các thương nhân tài ba được, đi ăn một bữa thôi mà bị xoay vòng vòng đến sợ, chưa kể một câu nói mà mang tận ba tầng nghĩa.
"Dạ, không nói nữa."
Cậu ấy vui vẻ đồng ý, sau đó vòng tay qua eo tôi, hôn tôi.
Ban đêm tôi không ở nhà chính của nhà họ Phó, Phó Dư Dã đưa tôi trở lại căn chung cư của tôi, sau đó thuận tay ôm Tiểu Sư vào.
Tôi phải lên lầu lấy cho cậu ấy bộ đồ ngủ.
Cậu ấy tắm cho Tiểu Sư trước, hai người không biết làm gì mà làm náo loạn cả nhà tắm, nước bắn tung tóe, Tiểu Sư trần truồng đứng trong bồn tắm hất nước lên người Phó Dư Dã, Phó Dư Dã cũng chơi đùa với thằng bé, dùng súng phun nước vịt con xịt nước vào bụng thằng bé.
Cả gian nhà tràn ngập tiếng cười, ngay khi tôi bước vào, tôi đã bị súng nước bắn vào người. Cầm súng nước, Tiểu Sư khoái chí cười ha ha.
Tôi tức giận đến bật cười, đang định tịch thu 'công cụ gây án' của thằng bé thì Tiểu Sư vội trốn sau lưng Phó Dư Dã: "Ba định mắng con đó, ba Tiểu Dã cứu con với!"
"Gọi ba Tiểu Dã cũng vô ích thôi."
Tôi nhặt con vịt nhỏ bị ném ra ngoài đất.
Lại nhìn quần áo của Phó Dư Dã đều ướt.
"Đi ra ngoài." Tôi nói.
Tiểu Sư thậm chí còn lén nép sâu vào trong bồn tắm.
Tôi trực tiếp lấy chiếc khăn bao lấy đứa nhỏ đó, bế nó lên đi về phòng.
Sau khi lau khô người, mặc bộ đồ ngủ vào, thằng bé tự giác bò lên giường.
Thằng bé chân thành nói với tôi: "Ba ơi, con có ngoan hông?"
Muốn được chơi vui mà còn được khen ngoan sao.
"Lần sau không được chơi như vậy nữa con biết chưa?"
Tôi vỗ nhẹ vào chăn của tằng bé.
Thằng bé chui vào trong chăn, hai mắt nhìn qua nhìn lại rồi nhắm mắt lại.
"Con có nghe thấy không đó?"
Thằng bé giả vờ ngủ, không nhúc nhích, chỉ có lông mi khẽ rung.
"Con mà không trả lời ba, ba nhân lúc con ngủ cắt trụi lông mi con."
Thằng bé nghe xong, sợ hãi chui tọt vào trong chăn.
Sau khi dỗ Tiểu Sư ngủ xong xuôi, tôi nhớ đến phòng tắm hẳn là vẫn như bãi chiến trường nên đành đi vào dọn dẹp.
Nhưng không ngờ phòng tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù còn có chút lộn xộn, nhưng ít nhất bồn tắm cùng đồ chơi đều được đặt sang một bên.
Trước đây cậu ấy sẽ không làm chuyện thế này.
Nếu như là ở nhà chính, sẽ có người hầu làm, không cần cậu ấy phải tự tay dọn dẹp.
Haiz, tôi thực sự đã ép thiếu gia nhà người ta đến mức nào rồi đây, Đàm Sơ nói đúng, người ta nhà cao cửa rộng không ở mà lại ở cái chỗ tồi tàn này với tôi.
Khi trở lại phòng, tôi thấy thiếu gia của tôi ngoan ngoãn ngồi ở một bên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy tôi liền ném điện thoại sang một bên, vén chăn tắt đèn, tôi bị cậu ấy kéo vào lòng, dịu dàng ôm lấy, ôm một lúc lâu mới tìm được tư thế thoải mái nhất cho cả hai.
Tôi ngửi mùi hường trên cổ cậu ấy, sau đó đột nhiên không hiểu sao mà lại đi liếm yết hầu trên cổ cậu, làn da vẫn còn hương sữa tắm, chỉ là không có vị gì, tâm trạng vui vẻ khi trêu cậu ấy còn chưa xuất hiện thì tôi đã bị chú sói gian ác này đè xuống giường.
Cậu ấy mở mắt ra, trong con ngươi dường như có ngọn lửa bập bùng. Tôi thoáng giật mình, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn vài sợi tóc xoã trên lông mày và đôi mắt của cậu, sống mũi cao, đôi mắt sâu hoắm mang theo một chút u ám mà lại xinh đẹp vô cùng. Sau đó cậu ấy nhìn tôi liếm môi, nhẹ nhàng lại mang chút hậm hực nói: "Đây là do anh tự chuốc lấy đấy nhé."