Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ - Quý Li Chi

Chương 64




Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

Đàm Sơ nói với tôi rằng cô ấy sẽ bán căn hộ ở thành phố M, cô hỏi tôi bên trong căn nhà đó có món đồ gì quan trọng không cần đến lấy không.

Không còn món đồ gì đáng giá, chỉ còn dấu vết của thời gian tôi từng ở nơi đó vẫn còn ở lại.

Tôi hỏi cô ấy tại sao lại đột nhiên muốn bán căn hộ đó.

Cô nói: "Dù sao sau này tớ cũng không về lại thành phố M, nhà không ở thì để người khác ở vẫn tốt hơn."

Cô ấy xin nghỉ mấy hôm rồi đến chỗ tôi nói chuyện nhà, không ngờ người muốn mua nhà cũng là người thành phố này.

Tôi mời cô ấy đến nhà tôi ăn tối, trông cô ấy có vẻ hơi mệt mỏi.

"Có cà phê không?" Cô ấy hỏi tôi.

"Tối rồi mà còn uống cà phê thì sẽ bị mất ngủ đấy."

"Vấn đề mất ngủ không tồn tại đối với bác sĩ."

Trong tủ có một túi hạt cà phê do Phó Dư Dã mang tới, máy pha cà phê cũng là do cậu ấy mang từ phòng trên xuống, tôi pha cho cô ấy một ly cà phê.

Cô ấy ngửi một chút, rồi nói, "Cà phê này khá đắt nhỉ."

Tôi cũng không rõ lắm.

"Cậu uống ít thôi, coi chừng bị đau dạ dày."

"Tớ biết rồi, tớ chỉ hơi mệt thôi, sợ một lát là ngủ gật trên bàn ăn."

Cô mỉm cười nhìn tôi.

"Nếu cậu buồn ngủ thì bây giờ đi ngủ đi, dù sao còn nửa tiếng nữa mới tới bữa tối."

"Thôi kệ đi, tớ đã ngủ rồi là không tỉnh lại đâu. À đúng rồi, Tiểu Sư đâu?"

"Hôm nay thư ký của cậu ấy tới đón đi rồi."

Đàm Thư hừ một tiếng, hỏi: "Thư ký có xinh đẹp không?"

"Xinh lắm." Tôi vờ như không hiểu ý cô ấy.

"Cậu không sợ Tiểu Sư có mẹ kế à?"

"Được rồi được rồi, cậu muốn ăn cơm thì ít nói mấy chuyện này lại. Đưa cà phê cho tớ, đừng uống nữa."

Cô lập tức bảo vệ ly cà phê.

"Ây ây, người không uống cà phê như cậu mà lại tiếc mấy hạt cà phê thế này với tớ sao."

Cô uống hết cà phê rồi đi vào bếp để rửa ly, cùng lúc đó thì chuông cửa vang lên.

Ngoài ra còn có giọng nói phấn khích của Tiểu Sư.

"Ba ơi, mở cửa!"

Tôi vừa mở cửa thì đã thấy Tiểu Sư đang được Phó Dư Dã bế trong lòng.

"Em bế con đi lên sao?"

Tôi hỏi Phó Dư Dã, sau đó lại nói Tiểu Sư. "Không phải ba đã dặn con là phải tự đi rồi à."

"Ui chùi ui, cục cưng của mẹ nuôi về rồi!"

Đàm Sơ phóng từ bên trong nhà ra ôm lấy Tiểu Sư.

Tiểu Cửu luống cuống quậy quọ.

"Ba ơi cứu con với!"

Đàm Sơ ôm chặt lấy, không buông tay.

"Tiểu Sư có nhớ mẹ nuôi không nè? Sao con mập lên rồi, bụng có hẳn ba ngấn..."

"Ba ơi!"

Tôi phớt lờ thằng bé.

Phó Dư Dã đi rửa tay, thay quần áo.

Tôi đứng ở bên cạnh, không chịu được mà nói: "Em đừng chiều hư Tiểu Sư, thằng bé cũng năm tuổi rồi, đi lên lầu thôi mà cũng cần có người bế lên sao."

Cậu ấy nới cà vạt, tôi vươn tay giúp cậu ấy cởi.

Cậu ấy ôm lấy eo tôi, hỏi: "Anh thật sự nghĩ như vậy à?"

Tôi nhìn cậu ấy rồi mang cho cậu một chiếc áo hoodie bình thường.

Cậu ấy cởi áo sơ mi, thoải mái tròng áo vào, kéo vạt áo rồi nói với tôi: "Vậy sau này phải để con tự đi sao?".

Tôi đặt áo sơ mi lên ghế.

"Không chỉ mỗi chuyện này thôi, còn chuyện đồ chơi của thằng bé, trong nhà sắp hết chỗ để rồi."

"Vậy thì mình đổi nhà to hơn."

Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.

Tôi bị cậu ấy nhìn đến mức muốn tức giận cũng không giận nổi.

Tôi chỉ có thể hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.

"Em đừng cố tình không hiểu ý của anh, em hiểu anh đang nói gì mà."

Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, ngồi ở ngay mép giường rồi kéo tôi đến trước mặt cậu.

"Anh lo lắng quá rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào cái mũi thẳng tắp của cậu, rồi chỉ chỉ vào đầu mũi cậu, nói: "Con nó biết bắt nạt người khác rồi đấy."

"Cách dùng từ của anh...hơi không được hợp lắm." Cậu ấy còn trêu chọc tôi.

"Bây giờ con muốn cái gì em cũng cho nó cái đó, con sẽ nghĩ rằng mọi thứ trên đời này đều rất dễ có được. Nếu con quen thói đó thì sau này nó ăn chơi trác táng thì phải làm sao?"

Cậu trầm mặc một lúc, mới nói: "Anh, nếu em cho con mọi vinh hoa phú quý trên đời này, vậy thì sau này con sẽ không bởi vì chút cám dỗ nào khác mà bị lung lay."

"Vật chất không làm con người ta thoái hóa, biết đủ thì sẽ đủ. Thế giới vốn dĩ không công bằng, con đang được sống trong điều kiện tốt thì cũng nên để con được hưởng những điều kiện đó. Chẳng lẽ trước đây anh cũng nghĩ em là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng sao?"

Tôi giận dỗi nói: "Đúng vậy."

Cậu ấy chỉ cười, nói: "Vậy nên em mới gặp được anh."

Tôi không thể phủ nhận cậu ấy, những lời cậu ấy nói thật sự rất có lý, có lẽ tôi cũng đang dạy con sai cách.

Vì vậy, tôi nói, "Hôm nay em tắm cho con đi."

Đàm Sơ trước giờ đều ăn tối khá ít, nên các món trong bữa tối tôi đều nấu khá thanh đạm, cũng vừa hợp với khẩu vị của Phó Dư Dã. Trước khi đi còn muốn xin tôi một túi hạt cà phê. Tôi chỉ có một túi đã bị mở ở đây, cô ấy rõ ràng là muốn 'làm khó' tôi, còn muốn xem mối quan hệ giữa tôi và Phó Dư Dã như thế nào. Thế thì làm sao tôi có thể để cô ấy thất vọng được, thế nên tôi đi lên lầu lấy bịch hạt cà phê mới duy nhất còn sót lại.

Tôi tiễn cô ấy rời đi, cô ấy cầm lấy túi hạt cà phê nói: "Cậu thiếu gia đối xử với cậu cũng không tệ nhỉ, nhà cửa khang trang không ở mà lại ở cái "viện dưỡng lão" này với cậu."

Tôi luôn giữ thái độ không phản bác đến những lời chọc ghẹo của cô ấy.

Cô ấy đột nhiên kéo cổ tay tôi, ấn hai ngón trên đó, rồi nhanh chóng buông ra, nhìn tôi dò xét.

"Sao thần y lại nhìn tớ thế kia."

"Cũng may cậu chưa cho tớ thêm một đứa con gái nuôi." Cô ấy luôn thẳng tính, mỗi lần đều làm tôi trở tay không kịp. Đặc biệt là khi tâm tình không tốt, lời nói càng thêm sắc bén.

May mắn thay, ánh sáng ở tầng dưới khá tối, giúp tôi có thời gian trở tay.

"Cậu đừng doạ người khác nữa được không?"

"Sao nào, bây giờ đất nước đã cho phép có con thứ hai rồi, hai người cũng thuộc tầng lớp trung lưu, không lo cơm ăn áo mặc, cậu cũng nên cống hiến cho quốc gia đi chứ..."

Cô ấy tiếp tục trêu chọc tôi.

Trên khuôn mặt giản dị đó lộ ra một nụ cười dịu dàng, một nụ cười thật sự hạnh phúc.

"Đàm Sơ."

Tôi gọi tên cô ấy, cô ấy tưởng tôi bực mình thật nên nói: "Được rồi được rồi tớ không trêu cậu nữa, ăn chực ở nhà người ta còn được thêm quà mang về, hôm nay đành làm người tốt một hôm."

Cô ấy nói lời tạm biệt với tôi dưới ánh đèn đường. Đêm mùa xuân, ngay cả cơn gió thổi tới cũng ẩm ướt và nong nóng, bên tai là bản hoà âm của nhiều loài côn trùng.

Tôi đang định nói thì điện thoại di động của cô ấy reo lên.

Cô liếc nhìn rồi cúp máy. Nhưng điện thoại vẫn rung lên liên tục.

Đàm Sơ ném điện thoại vào ghế sau xe.

"Có chuyện gì thế?" tôi hỏi.

Thật ra, tôi đã muốn hỏi từ lâu. Nhưng mấy chữ này như một rào cản, mãi mãi xây nên một vách ngăn giữa tôi và cô ấy.

Chúng tôi là bạn, nhưng chúng tôi cũng không phải là bạn.

Cô ấy đã chứng kiến khoảng thời gian tồi tệ nhất của tôi, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi về nỗi buồn của mình.

Khi tâm trạng không tốt, cô ấy lựa chọn đi uống cà phê.

Cô ấy không bao giờ nói với tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra được. Tôi nhìn ra được, nhưng không biết có nên hỏi hay không.

Đôi khi mối quan hệ giữa chúng tôi thực sự giống như mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, tôi nhận sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng cô ấy từ chối bất kỳ món quà nào.

Giống như, tôi chưa bao giờ gặp người anh trai mà cô ấy từng nhắc đến.

Ngay cả ông Đàm cũng chưa bao giờ nhắc đến anh.

Và, trong căn hộ đó, tôi đã từng nhìn thấy một hộp ghi chú phẫu thuật trong phòng chứa đồ, cái hộp đó không phải của Đàm Sơ mà là của một người khác.

Họ dường như đang bảo vệ một bí mật nào đó, một bí mật đã tạo nên một nhà tù vô hình cho họ.

"Không sao đâu." Cô ấy mỉm cười với tôi, nói lời từ biệt.