Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
"Ừ ừ, con thông minh nhất."
Tôi xoa đầu thằng bé, lấy bình sữa qua rồi bảo thằng bé nằm ngay ngắn trong chăn.
Thằng bé tung chăn, hỏi tôi: "Ba đi đâu vậy ạ?"
"Ba đi tắm, con ở đây chờ ba một chút nhé."
Thằng bé vươn tay ra, nói: "Con hổng muốn ngủ ở đây đâu."
Tôi quay lại, thằng bé ngồi dậy, bĩu môi nói: "Con muốn ngủ giống hôm qua cơ."
"Ngủ với ba, ba Tiểu Dã, ba người chúng ta ngủ chung." Thằng bé còn giơ lên ba ngón tay.
"Được rồi, để ba đi tìm ba Tiểu Dã."
Tôi bế Tiểu Sư đến phòng ngủ của Phó Dư Dã.
Tôi đến phòng ngủ, nhưng không có ai ở bên trong, người hầu nói cho tôi biết: "Cậu chủ đang ở trong phòng làm việc ạ."
"Con đợi ở đây một lát, ba đi tìm ba Tiểu Dã về ngủ với con."
Thằng bé gật đầu.
Phòng làm việc ở lầu hai, ban đêm rất yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng như không thể nghe thấy.
Tôi gõ cửa. nghe thấy một giọng nói hơi lười biếng ở bên trong: "Vào đi."
Tôi đẩy cửa vào, tôi nhìn thấy một tủ sách cao tới trần, cậu ấy ngồi ở một bên, không còn chuyên chú nữa, mỉm cười với tôi.
Tôi trấn tĩnh mình lại, nói: "Tiểu Sư nói muốn ngủ chung với em."
"Chắc là con sợ khi ngủ một mình nên muốn ngủ cùng với mình, giống như hôm qua vậy."
Cậu ấy nghe xong, gập tài liệu lại rồi đặt nó lên giá sách phía sau, nói với tôi: "Anh, lại đây."
Tôi bước tới, cậu ấy ôm tôi vào lòng, nhốt tôi ở giữa bức tường sách và cậu ấy.
Hàng lông mi dày đẹp của cậu ấy sát gần tôi, cẩn thận nhìn vào mắt tôi.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh được nghe kể gì rồi?"
"Sao?" Tôi vô thức chớp mắt.
"Khuôn mặt anh lúc ăn tối, nhìn như vừa được nghe một câu chuyện rất bi thảm."
Cậu ấy bình đạm nói.
Tôi chợt hiểu cái nhìn của cậu dành cho tôi khi ấy, ánh mắt quan tâm để ý từng nét mặt của tôi, mũi tôi bỗng cảm thấy có chút ê ẩm. Tôi không biết nên an ủi cậu ấy như thế nào, cũng nghĩ có lẽ cậu cũng không cần những lời an ủi vô nghĩa đó.
Từ chiếc kệ phía sau tôi, cậu ấy lấy xuống cuốn album ảnh mà tôi đã xem hồi chiều. Cậu ấy mở cuốn album ảnh và lấy ra những bức ảnh bị cháy xém bên trong.
Cậu ấy đưa bức ảnh cho tôi xem, nói: "Đây là mẹ em."
"Anh biết."
Tôi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh và các cạnh bị cháy.
"Ngày thứ bảy sau khi mẹ mất, cha em đã trở về. Nửa đêm, em tỉnh dậy và nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, khi em đi xuống nhà, em thấy cha ném quần áo và đồ trang sức của mẹ vào trong lò sưởi. Lò sưởi cháy suốt đêm, rồi cha lại rời đi vào ngày hôm sau, mang theo tất cả những thứ chưa cháy hết, những gì em lấy ra được trong chiếc lò sưởi chỉ có bức ảnh này."
Tôi không khỏi nắm lấy đôi bàn tay có chút run rẩy của cậu, đôi lông mi ngoan ngoãn rũ xuống, như một tấm rèm che trên mái hiên.
"Anh hiểu hành động của ông ấy."
...
"Anh à, em không buồn."
Phải rồi, cậu ấy không buồn, bởi vì những tình cảm đó quá xa xăm, có lẽ khi đó cậu ấy còn quá nhỏ nên vẫn chưa thể cảm nhận được thứ cảm xúc phức tạp đó.
Nhưng, có lẽ cậu ấy không biết bản thân cậu trông cô đơn như thế nào.
Tôi tưởng tượng đến cảnh, cậu bé Tiểu Dã năm tuổi lặng lẽ trở về phòng ngủ một mình. Ở dưới lầu là cha cậu, người mà đã rất lâu rồi cậu không gặp, mẹ cũng vừa bỏ cậu mà đi, nhưng cậu lại chẳng thể tìm kiếm chút an ủi nào trong vòng tay của cha mình.
Đứa trẻ ấy có gặp ác mộng không? Đứa trẻ ấy có trốn mình trong chiếc chăn không?
Đứa trẻ ấy đã cảm thấy thế nào khi cầm tấm ảnh duy nhất còn lại của mẹ và nhìn bóng lưng cha rời đi?
Nghĩ đến cảnh đó, tôi cảm thấy tim mình thắt lại đến mức không thể thở được.
Trong ngôi nhà xa hoa nhưng lạnh lẽo này, chứa đầy những mảnh vỡ nặng nề của ký ức.
Tôi chỉ có thể sâu sắc cảm nhận sự bất lực khi bị giam cầm trong sự cô độc.
Còn có sự bất lực không có cách nào chỉ trích những người đã tổn thương đến Tiểu Dã.
"Em cũng từng ghét ông nội, nhưng đối với em, người đã luôn ở bên cạnh em khi em còn nhỏ chỉ có ông, còn có bác quản gia và dì Hương. Ngay cả khi ông đánh em, em vẫn rất kính trọng ông."
"Ông nói với em rằng chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách lựa chọn. Ông đánh em là để nói cho em biết rằng, bất kỳ ai mạnh hơn em trên thế giới này đều có thể hạ nhục em bằng mọi cách, kể cả những người em muốn bảo vệ. Chỉ khi người cầm roi là em, những người em thương mới không bị ai đánh."
Nghe cậu ấy nói, tôi chợt nhớ đến những lời Phó Dư Đường đã từng nói với tôi.
Bây giờ, có vẻ như ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi lúc đó.
Câu nói đó, ông ấy chỉ muốn nói với tôi, lúc đó tôi và Tiểu Dã đối với ông cũng chỉ như những kẻ thấp kém dưới bùn đất, ông từ ái dạy dỗ bọn tôi cũng được, lạnh lùng đánh mắng cũng được, tất cả đều là chuyện ông có muốn làm hay không.
Phần lớn ác ý trên đời này cũng không xuất phát từ chữ "ác", nó chỉ phụ thuộc vào cách làm của người đứng đầu thôi.
Cũng giống như thái độ 'lễ phép' của những người hầu nhà họ Phó đối với tôi và Tiểu Sư, họ có thể nghĩ trong lòng rằng tôi chỉ là một tên đàn ông ghê tởm có quan hệ bất chính với người đứng đầu nhà họ Phó, nhưng họ không thể nói thẳng tên tôi, không thể chỉ vào mặt tôi nói tôi kinh tởm. Ngay cả quản gia, tôi vẫn chưa quên dáng vẻ lạnh lùng của ông ngày ông mời tôi ra khỏi nhà họ Phó, nhưng bây giờ, ông ấy dường như rất bảo vệ tôi và Tiểu Sư.
Đơn giản là vì hiện tại, toàn bộ gia tộc họ Phó, người cầm roi chính là Phó Dư Dã.
"Khi em nói những lời này, cuối cùng em cũng có thể hiểu được cảm giác của ông khi đó."
Tay cậu và tay tôi đan vào nhau, quấn quít với nhau.
Những ngón tay của cả hai chúng tôi đều mảnh khảnh thon dài, vậy nên tôi rất thích đan tay vào những ngón tay của cậu ấy.
"Nhưng em may mắn hơn ông."
Cậu ấy nhìn tôi.
Tôi không biết nên làm gì, đột nghiên nghĩ đến một câu vấn đề: "Nếu anh từ chức, em có về thành phố S với anh không?"
Trụ sở chính của công ty nằm ở đây, cậu ấy không thể chạy tới chạy lui để tham gia họp vì tôi được
Nhưng Phó Dư Dã lại nói: "Anh ở đâu, em ở đó."
Cậu ấy luôn là người biết giữ lời.
Tôi nhắc nhở cậu ấy: "Nhưng mà công ty của em, nhà của em đều ở đây."
Cậu ấy lại cười khổ, nói, "Cũng chỉ là mấy toà nhà."
Tôi hiểu ý nghĩa trong lời nói đó của cậu.
Vì thế tôi nói: "Khi ba anh khoẻ lại, em về nhà với anh đi."
Ba tôi đọc sách nhiều năm như vậy, trước nay vẫn luôn cho rằng quân tử nên động khẩu không động thủ, dùng lý lẽ thuyết phục người ta, tôi nghĩ ông ấy sẽ không ra tay gì với chúng tôi. Năm đó ông đuổi tôi ra ngoài cũng chỉ tức giận mắng mỏ tôi thôi, hơn nữa tôi còn có mẹ...
Cậu ấy nghe vậy cũng không ngạc nhiên, hỏi tôi: "Vậy Tiểu Sư thì sao, anh định nói với hai bác thế nào?"
Cậu ấy hỏi ngay câu trọng điểm, hôm đó, mẹ tôi đã xem Tiểu Sư là con trai của Phó Dư Dã.
Tôi không biết mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào nếu bà nghĩ tôi đang quen với một người đã có con.
Yêu đương với một người đàn ông đã sốc, ở bên một người đàn ông đã có con còn kỳ quái hơn...
"Em nói, Tiểu Sư là nhờ người mang thai hộ đi."
"Anh định gạt bác gái à?"
Trong mắt cậu ấy ánh lên chút cười, thoạt nhìn rất gian tà.
"Nếu không mẹ anh sẽ cho rằng bao năm qua bà đã sinh ra một cô con gái."
Tôi trừng cậu ấy một cái.
Cậu ấy đến gần tôi, nhỏ giọng nói: "Thực ra, là con gái cũng tốt..."
Tôi đánh cậu ấy một cái, tức giận nói: "Em nghĩ cái gì đấy, không nói chuyện với em nữa, anh đi tắm đây."
"Anh đừng giận mà."
Cậu ấy ôm lấy tôi, "Tắm chung nhé?"
Cậu ấy nói, còn thổi vào cổ tôi, làm tôi dựng hết tóc gáy.
"Anh không muốn." Tôi nghiêng đầu.
"Vậy để em kỳ cho anh."
Tôi đẩy mặt cậu ra: "Anh tự kỳ được."
"Vậy cho em xem toàn thân đi." Cậu ấy làm bộ bất đắc dĩ khi chỉ được đến thế.
Nhìn cái gì mà nhìn hả, làm như đang xem mấy cuốn tạp chí khâm diêu ấy.
Tôi vừa thẹn vừa quẫn, sao cái người này nói mấy lời kỳ cục một cái dễ dàng như thế chứ.
"Em..." Tôi chỉ vào cậu ấy, qua một lúc lâu cũng không biết nên phản bác cái gì.
Cậu ấy nắm lấy ngón tay tôi, hôn một cái thật kêu.
"Đóng dấu, thành giao."
...
Tôi phát hiện gần đây cậu ấy và Tiểu Sự thật sự - càng ngày càng giống nhau.