Hôn Là Nghiện

Chương 96: Dụng tâm




Đúng là hết sóng gió này đến sóng gió khác!

Mạnh Dật Lãng thật sự muốn chết cho rồi!

Còn Nghê Chiến không hề cho người khác cơ hội mở miệng, Tống Vĩnh Nhi vừa dứt lời, anh nói ngay: “Cô để bông tai ở đâu?”

“Trong hộp trang sức trong phòng.”

“Cô Mạnh có ở cùng phòng với cô không?”

“Cái đó…”

“Nói thật đi!”

“Không có, cô ấy có phòng riêng của mình.”

“Ừm, cô ấy không được cô cho phép đã vào phòng cô, còn lấy đồ có giá trị của cô, chiếm làm của riêng đeo trên người, chẳng lẽ hành vi này không phải ăn cắp à?”

“…”

Tống Vĩnh Nhi đâu phải đối thủ của Nghê Chiến?

Chỉ hai ba câu nói của anh đã kéo cô vào trong, cuối cùng còn làm cô không nói được một chữ, không cần nói cũng biết đáp án là gì!

Mạnh Dật Lãng sợ đến mức mặt trắng bệch, vội đứng dậy nói: “Cậu Nghê, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm, Tiểu Ngư chơi thân với Vĩnh Nhi như chị em ruột, từ nhỏ đến lớn, hai đứa luôn vào phòng, đeo đồ trang sức của nhau!”

“Đúng vậy, sao tôi biết đó là đồ phu nhân Nguyệt Nha tặng chứ.” Mạnh Tiểu Ngư cũng sợ hãi, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Nhi, oán giận: “Cậu cũng thật là! Sao không cất đồ phu nhân Nguyệt Nha tặng vào trong két sắt vậy? Tùy tiện để trong hộp trang sức như thế, tớ còn tưởng nó như mấy món khác!”

Tống Vĩnh Nhi cười khẩy, ‘cảm thấy như mấy món khác’, vậy sao lại chọn trúng đôi ngọc trai vàng này trong nhiều đôi bông tai như thế?

Mạnh Tiểu Ngư cũng xuất thân từ gia đình giàu có, cô ta còn không hiểu rõ, đôi bông tai ngọc trai vàng này đáng giá bao nhiêu à?

Cô ta không nói tiếng nào đã lấy ra đeo, gây ra họa rồi, còn muốn đẩy trách nhiệm lên người cô, thật hết nói nổi!

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi hiểu rõ, nhưng cô không muốn tính toán làm gì.

Thứ nhất, con người Mạnh Dật Lãng cũng không tệ, làm bạn với ba cô cả đời rồi, tình cảm nhiều năm như thế, nếu mất đi thì thật tiếc! Thứ hai, nếu cô tức giận, chắc chắn Lăng Ngạo cũng tức giận, vậy thì Mạnh Tiểu Ngư đừng nghĩ đến việc sống yên.

Suy cho cùng, cũng do cô quá lương thiện, không muốn khiến người khác ấm ức.

Cô nhìn Lăng Ngạo với ánh mắt cầu cứu, giọng nói mềm mại, nghe rất êm tai: “Chú à, nói giúp em với anh Chiến bỏ qua đi!”

Lăng Ngạo nhìn cô thâm trầm, khẽ thở dài, nhưng không có bất cứ biểu hiện gì.

Bởi vì anh biết rõ, tim những người này rất lạnh lẽo, đen tối, cho dù bạn khoan dung độ lượng, ấm áp lương thiện đến đâu cũng không sưởi ấm, tẩy trắng được họ, họ sẽ không nhớ bạn tốt với họ thế nào, mà càng lợi dụng, chà đạp bạn hơn, cuối cùng là hủy hoại bạn!

Do đó, nếu đối xử rộng rãi với họ chính là dung túng, khách sáo với họ chính là thả hổ về rừng. Cách tốt nhất là để họ hiểu rõ ngay từ đầu, bạn không phải người họ có thể tùy tiện lợi dụng, chà đạp, hủy hoại!

Nghê Chiến đang đợi hành động của Lăng Ngạo, nhưng anh ấy không có bất kỳ biểu hiện gì, trong lòng anh đã có tính toán.

“Trần An!”

Anh khẽ gọi, Trần An đi tới: “Cậu Nghê.”

Anh chỉ vào món đồ trên tai Mạnh Tiểu Ngư nói: “Cậu lấy nó xuống, khử trùng rồi đưa cho cô Tống!”

“Vâng.”

Trần An xoay người, nhìn Mạnh Tiểu Ngư với ánh mắt sâu xa, dọa cô ta thối lui về sau!

Cô ta vươn tay tự tháo bông tai xuống, vừa tháo vừa nói: “Anh đừng tới đây, đừng nhúc nhích, để tự tôi làm!”

Nhưng Trần An lại lấy một đôi găng tay màu trắng trong túi ra, đeo vào, nhận lấy đôi bông tai đó, rồi lấy một loại khăn ướt khử độc, tách ngọc trai vàng ra, lau sạch phần kim loại trên bông tai, rồi tháo găng tay màu trắng ra, ném thẳng vào sọt rác, tự tay đưa bông tai cho Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống.”

Trong lòng Mạnh Tiểu Ngư không phục, dựa vào điều gì, cô ta chỉ mới đeo một lát đã phải khử độc?

Trần An chỉ là một người hầu, lại dám ghét bỏ, nhục nhã cô ta như thế, còn ném thẳng găng tay vào sọt rác!

Tống Vĩnh Nhi đi tới, nhận lấy bằng cả hai tay: “Cảm ơn.”

Trần An lui xuống.

Lúc này, Nghê Chiến mới bình tĩnh nói: “Cô của tôi và bệ hạ quen nhau từ nhỏ, hai người cùng tuổi, chỉ sinh cách nhau mấy ngày thôi. Vào sinh nhật 15 tuổi của cô, bệ hạ vẫn là Thái tử, bất ngờ tặng cô của tôi đôi bông tai ngọc trai vàng này. Nhiều năm rồi, mọi người đều biết ngọc trai rất khó bảo dưỡng, bởi vì nó dễ bị oxy hóa đổi màu, nhưng hơn 10 năm qua cô tôi vẫn giữ nó như mới, có thể thấy cô tôi quý trọng nó thế nào.”

Mọi người đều im lặng.

Lăng Ngạo híp mắt lại, như đang đăm chiêu.

Bàn tay đang cầm ngọc trai của Tống Vĩnh Nhi càng nóng bỏng hơn.

Lưu Lan phản ứng nhanh nhất, xoay người vội vàng lấy một chiếc khăn lụa sạch sẽ, rồi đưa cho Tống Vĩnh Nhi, để cô bọc nó lại, cất thật kỹ.

Trong giây phút đó, Lưu Lan thầm nghĩ, phu nhân Nguyệt Nha không có con, thương yêu cậu Nghê như con ruột mình, giờ tặng lại Tống Vĩnh Nhi món đồ năm đó bệ hạ từng tặng bà ấy, vậy có phải bà ấy đã thừa nhận con bé là nàng dâu của cậu Nghê không?

Đương nhiên, Lưu Lan cũng hiểu rõ, suy đoán này chưa chắc là thật.

Nhưng bà hy vọng mọi chuyện là thật!

Mạnh Dật Lãng càng lo lắng đến mức sắp ngất xỉu rồi.

Ai ngờ rằng, đây là đồ năm đó bệ hạ tặng cho phu nhân Nguyệt Nha, rồi bà ấy tặng lại Tống Vĩnh Nhi.

“Cậu Nghê!”

Mạnh Dật Lãng lấy can đảm mở miệng, chỉ thấy răng mình run lập cập. Đến bây giờ, ông đã bị Nghê Chiến xem nhẹ vô số lần rồi, trong lòng rất tổn thương!

“Tiểu Ngư nhà tôi không hiểu chuyện, cậu rộng lòng đừng so đo với con bé nữa.”

Mạnh Tiểu Ngư nghe ba mình nói thế, cũng vội đi tới, nắm bắt tất cả cơ hội có thể trò chuyện với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, tôi thấy nó được đặt tùy tiện trong hộp trang sức, còn nghĩ nó chỉ là trang sức bình thường, ai ngờ Vĩnh Nhi lại tiện tay đặt đồ quý giá như thế vào đó chứ? Tôi thật sự không biết, không phải người ta thường nói, người không biết không có tội sao?”

“Cô Mạnh.” Nghê Chiến nhíu mày, nhìn cô ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Cô mới 18 tuổi đã bôi son trát phấn, trang điểm đậm như thế, sau này, người khác thật sự không dám nghĩ đến khuôn mặt này của cô. Nghê Chiến tôi không hề hứng thú với con gái ngu xuẩn, vô tri, tự cho mình là đúng, đạp lên tình nghĩa chị em nhiều năm để trèo cao như cô! Nhà họ Nghê của tôi, từ ông tổ đến bảo vệ đều là nhân vật thông minh sáng suốt, hạng người như cô không xứng để trèo cao!”

Mỗi câu nói của Nghê Chiến đều đâm thẳng vào tim!

Mạnh Tiểu Ngư vừa nhen nhóm tình yêu thiếu nữ, đã bị anh vô tình bóp chết trong mộng xuân rồi.

Nghê Chiến không muốn nhìn cô ta thêm nữa, chỉ nói với Mạnh Dật Lãng: “Nếu ông vẫn muốn bàn bạc vấn đề con trai ông, vậy thì bảo con gái ông biến khỏi tầm mắt tôi ngay! Đừng làm tôi buồn nôn!”

Mạnh Tiểu Ngư không khỏi lùi về sau một bước.

Hai mắt cô ta đẫm lệ nhìn chằm chằm Nghê Chiến: “Cậu Nghê, có phải cậu cũng thích Tống Vĩnh Nhi đúng không? Nhưng tim cô ta chỉ có mình cậu Tư, cô ta đã hại anh tôi gặp xui xẻo, tất cả đàn ông yêu cô ta đều không có kết quả tốt đẹp!”