Mạnh Dật Lãng không cứu con trai ra thì chỉ sợ là Mạnh Tiểu Long sẽ bị áp tải đến quân đội ở thành phố B, giao đến cục an sinh xã hội của quân nhân, chờ đợi phán quyết.
Thành phố B ở Giang Bắc, thuộc về quân khu trọng điểm, cũng là quê hương của hoàng tộc Lạc thị, mức độ hình phạt nghiêm khắc không kém gì thủ đô, đến lúc đó nếu ông muốn cứu người chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Bởi vì Tống Vĩnh Nhi lựa chọn rượu gạo được làm từ nồng độ cồn khá cao, cho nên cô chỉ uống hai ba ngụm đã không dám uống nữa.
Hôm nay ông chú đến nạp sinh lễ, lỡ như cô uống say rồi thì sao?
Đôi con ngươi đen như mực tình cờ nhìn cô đăm đăm, ánh mắt ấy phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu rõ tất cả suy nghĩ linh tinh của cô. Lăng Ngạo hơi nghiêng đầu để cái bát của anh lên bàn trà.
Bát của anh trống không.
Mạnh Dật Lãng lập tức nịnh nọt: “Cậu Tư, nếu cậu Tư thích thì ở đây vẫn còn!”
Trên khay trà vẫn còn hai phần chưa ai đụng tới.
Nhưng Lăng Ngạo dường như căn bản không nghe thấy, dưới ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ của mọi người anh lại đưa bàn tay về phía Tống Vĩnh Nhi.
Ý tứ kia rất thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi đỏ lên, cô cúi đầu liếm môi, sau đó nâng bát bước từng bước về phía anh, đích thân để bát của cô vào tay anh nói: “Cảm ơn.”
Quả thật cô cảm thấy rất cay.
Rượu này không dễ uống như loại rượu chỉ có 1 độ mà lúc bé bà ngoại thường ủ.
Nhưng Lăng Ngạo lại mỉm cười, sau khi nhận bát của cô, chỉ hai ba hớp đã uống hết, động tác vô cùng lưu loát lại cực kỳ tao nhã.
Sau đó anh đặt cái bát xuống bên cạnh cái bát lúc nãy của anh, thành đôi thành cặp. Khoảnh khắc khi anh thu tay về, trong con ngươi lóe lên vẻ hài lòng.
Sau khi xoay người ngồi vững, Nghê Chiến cũng đã ăn xong.
Sau đó mọi người cũng lần lượt ăn xong.
Nghê Chiến đang định lên tiếng nói gì đó thì có tiếng bước chân từ trên lầu xuống.
Lăng Ngạo không vui nhíu mày!
Anh chán ghét người lạ đến gần, thân phận của Nghê Chiến cao quý, cũng sẽ không dễ dàng tiếp xúc với người lạ.
Tống Quốc Cường cũng hơi nhíu mày nhìn sang, nhưng chỉ thấy một thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều, độ tuổi xấp xỉ với Tống Vĩnh Nhi đang đứng ở tay vịn cầu thang màu vàng nâu.
Chỉ khác ở chỗ cô ta mặc một bộ váy dài màu quýt đỏ tươi, trang điểm đậm.
Lớp trang điểm đó, nên nói thế nào nhỉ?
Dù sao thì trong mắt Lăng Ngạo và Nghê Chiến, trên mặt cô ta màu nào cũng có, bọn họ cảm thấy đó không phải là mặt người, mà là bảng pha màu.
Cô ta thẹn thùng, thục nữ đi từ trên cầu thang xuống, lúc nhìn đến Lăng Ngạo, trong con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn tới xe lăn của anh, thì cô ta sững lại, vội vàng né tránh, ánh mắt nóng bỏng lần nữa dán chặt lên người Nghê Chiến, sau đó thì không dứt ra được.
Cô ta chậm rãi bước tới, giả vờ vô ý quấy rầy nói: “Trong nhà có khách tới ạ, con không biết, cứ ở trên lầu ngủ mãi. Ba, chú Tống, dì Lan, vị này là cậu Nghê ạ?”
Nhưng giờ phút này mọi người không ai trả lời câu hỏi của cô ta.
Bởi vì mọi người phát hiện một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Mạnh Tiểu Ngư đang đeo đôi khuyên tai trân châu vàng của Tống Vĩnh Nhi.
“Ôi trời ạ!” Tống Vĩnh Nhi theo bản năng bật thốt lên sau đó vội vàng che miệng lại, cô sợ đến mặt mày trắng bệch.
Mà sau khi Lăng Ngạo nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Vĩnh Nhi thì anh đã biết, đôi khuyên tai này là bị người phụ nữ trước mặt trộm lấy đeo lên.
Vẻ mặt của Nghê Chiến cũng sầm lại.
Vợ chồng Tống Vĩnh Cường cũng hoàn toàn không nghĩ tới.
Còn Mạnh Dật Lãng mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng ông ta đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, khi ông ta nhìn thấy vẻ hoảng sợ của mọi người, ông ta cũng lo lắng, chắc không phải con gái của mình lại gây họa gì nữa chứ?
Tống Vĩnh Nhi tỉnh táo lại, vội vàng bước tới kéo tay Mạnh Tiểu Ngư nói: “Cậu đói bụng không, trong nhà có khách tớ dẫn cậu lên lầu tìm gì ăn nhé!”
Thật ra Tống Vĩnh Nhi cũng là cuống quá không biết làm thế nào.
Mạnh Tiểu Long đã xảy ra chuyện, bây giờ Mạnh Tiểu Ngư lại còn trộm hoa tai mà phu nhân Nguyệt Nha tặng cho cô đeo lên nữa chứ.
Trời ơi đầu của Tống Vĩnh Nhi đau như búa bổ.
Mà Mạnh Tiểu Ngư lại trừng mắt với cô, dùng giọng nói chỉ có thể hai người nghe được nói: “Cậu hẹp hòi như vậy sao? Chẳng qua tớ chỉ mượn vài món đồ của cậu mà thôi. Lát nữa tớ trả lại cho cậu là được. Từ nhỏ tới lớn chúng ta có gì mà không xài chung đâu?”
Tống Vĩnh Nhi đúng là không thể giải thích cho cô ta hiểu rõ được.
Tống Vĩnh Nhi không nói gì mà kéo cô ta đi là bởi vì nếu để cô ta tiếp tục ở lại đây thì biết đâu được lúc nữa Lăng Ngạo hoặc là Nghê Chiến sẽ trực tiếp xử lý cô ta!
Mà hai loại hậu quả này bất kể là loại nào Mạnh Tiểu Ngư hay nhà họ Mạnh đều không thể gánh nổi.
Lưu Lan tỉnh táo lại, bà cũng theo Tống Vĩnh Nhi lôi kéo Mạnh Tiểu Ngư: “Ngư à, cháu đói bụng rồi nhỉ? Đi nào, dì đưa cháu lên lầu, sẽ có người mang thức ăn lên cho cháu ngay!”
“Làm gì vậy?”
Mạnh Tiểu Ngư ra sức giẫy giụa. Cô ta chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của người đàn ông đẹp nhất thành phố H thôi mà.
Nghê Chiến đẹp như tiên trong tranh, thoạt nhìn anh giống như đóa tuyết liên của trích tiên, thanh nhã cao quý, cô ta vừa thấy đã động lòng.
Lúc này ai bắt cô ta lên lầu, làm cô ta bỏ lỡ con rùa vàng này thì cô ta sẽ không tha cho người đó.
Mà giờ phút này Nghê Chiến đã ngồi không yên rồi: “Tống! Vĩnh! Nhi!”
Nghê Chiến gằn từng chữ gọi tên của cô nhóc, anh ta nhìn cô, mắt sáng quắc nói: “Cô có muốn giải thích một chút không?”
Tất cả người nhà họ Tống đều run lên.
Mạnh Dật Lãng lại càng không dám tùy ý mở miệng, ông ta hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Vĩnh Nhi dè dặt, xoay người lại nhỏ giọng nói: “Anh Nghê Chiến, thật ra…”
Cô còn chưa nói hết câu Mạnh Tiểu Ngư đã vọt lên trước, bày ra dáng vẻ chị em tốt, đôi khuyên tai trân châu vàng lấp lóa lắc lư theo tác dụng của lực quán tính, càng trở nên chói mắt hơn.
“Cậu Nghê, cậu đừng trách Vĩnh Nhi. Cô ấy vẫn luôn lỗ mãng, không đủ tao nhã, không đủ dịu dàng, không đủ hiền thục như vậy. Nhưng mà cô ấy lại là một cô gái hiền lành, nếu cô ấy có làm sai chuyện gì, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh. Anh là người rộng lượng xin đừng so đo với cô ấy.”
Mạnh Tiểu Ngư nói xong, dịu dàng nhìn Nghê Chiến, chân tình thThiết đến cỡ nào!
Tống Vĩnh Nhi cạn lời, cô có loại kích động muốn chui đầu xuống đất.
Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng không nói gì, chỉ thở dài.
Ánh mắt Lăng Ngạo lạnh như mũi băng đâm thẳng về phía Mạnh Tiểu Ngư, mang theo sự hung tàn.
Nghê Chiến nhìn Mạnh Tiểu Ngư, giận quá hóa cười, khóe môi của anh ta hơi cong lên, lạnh lùng chế giễu: “Sao thế, ngu xuẩn, dốt nát lại tự cho mình đúng là gia phong của nhà họ Mạnh sao?”
Nghe vậy, ngoại trừ người của Tử Vi cung ra, tất cả mọi người ai cũng giật thót mình!
Mạnh Tiểu Ngư càng bị dọa sợ đến không dám nói gì nữa, cô ta theo bản năng liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi. Lúc này cô ta mới hiểu ra ban nãy Tống Vĩnh Nhi muốn ám chỉ cô ta chuyện gì, chỉ là cô ta không lĩnh ngộ kịp thời mà thôi.
Mà Tống Vĩnh Nhi lại nhắm mắt bước lên: “Anh Nghê Chiến, chuyện này phải trách em, là em không cất giữ khuyên tai cẩn thận. Em và Tiểu Ngư chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thường xuyên trao đổi trang sức cho nhau, cho nên mới xảy ra chuyện này. Anh Nghê Chiến, em rất xin lỗi.”
Lúc này cha con Mạnh Dật Lãng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đó chính là khuyên tai mà phu nhân Nguyệt Nha đã ban thưởng cho Tống Vĩnh Nhi?