Hôn Là Nghiện

Chương 370: Điều bí ẩn




Cố Duyên cố chấp đi từng bước nhỏ về phía trước, muốn đi vào giúp đỡ, nhưng cô vừa di chuyển một bước về phía trước thì bên tai truyền đến tiếng gió vù vù!

Trong lúc cô kinh ngạc thì từng bóng đen như mực từ trần nhà của sảnh lớn leo xuống, lập tức đánh ngã năm thuộc hạ bên cạnh Cố Duyên!

Cố Duyên kinh ngạc đứng tại chỗ, trong lòng hơi sợ hãi, cũng có chút vui vẻ!

Thuộc hạ ở cửa nghe thấy tiếng động nên chạy nhanh giúp đỡ, nhưng bộ đội đặc chủng mai phục trên trần nhà ngoài cửa đã nhảy xuống đánh ngã bọn họ xuống đất, từng người nhanh chóng bị đánh ngã!

Mà bên trong cánh cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng thuộc hạ nhẹ giọng nói: “Người trên giường là giả!”

Lúc này Cố Duyên mới hiểu mấy người Lăng Ngạo không phải chơi chiêu vườn không nhà trống, mà đã sắp xếp người làm Spider Man trên trần nhà!

Đồ xấu xa!

Sau khi thuộc hạ kêu lên thì không có tiếng động ngã xuống đất, sau đó cả đám đều ngã xuống.

Đó là bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất ở Ninh Quốc!

Bọn họ tiêu diệt tất cả mọi người, gần như trong vòng một phút mà thôi!

Cố Duyên vui vẻ muốn kêu lên!

Tay nhỏ không nhịn được cầm USB đã chuẩn bị xong, muốn giao cho anh cả hoặc là cậu Tư!

Nhưng sau đó phần gáy của cô đau đớn, thậm chí cô không kịp kêu lên đã mất ý thức!

Một lát sau ——

Ánh đèn sáng ngời, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, còn có giường lớn mềm mại.

Có người cầm khăn lông nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ của cô, gọi cô: “Cô chủ! Cô chủ!”

Cố Duyên mở mắt ra thì phát hiện Trang Tuyết đang trước mặt cô, ngồi ở mép giường.

Mà hiện tại chỗ này lại là phòng trước kia của cô!

Cô kinh ngạc mở to mắt, trong lòng Cố Duyên vô cùng sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Trang Tuyết quan tâm nhìn cô, có chút thương tiếc nói: “Cô chủ, sau khi cô đi theo người của chúng ta vào phòng của cậu Tư thì tất cả bị đánh ngất xỉu. Gần như không đến hai phút, bọn họ đã an toàn rút lui. Tôi vẫn luôn trốn ở một nơi hẻo lánh trong hành lang lặng lẽ quan sát, chờ bọn họ rút lui hết, tôi mới dám chạy vào xem.”

Trong lòng Cố Duyên khiếp sợ!

Trang Tuyết đến nước Hoa Kỳ lúc nào?

Bọn họ vào phòng cậu Tư, Trang Tuyết lén lút đi theo phía sau, chuyện này gọi là gì?

Giám sát cô sao?

Có phải cô bị bại lộ rồi hay không, có bị phát hiện hay không?

Trang Tuyết thấy cô sợ tới mức trán toát mồ hôi lạnh màkhông nói lời nào nên nói ngay: “Cô chủ yên tâm, bọn họ đánh ngất người chúng ta nhưng không có thương vong! Lúc tôi chạy tới thì cô chủ cũng không may mắn thoát khỏi bị bọn họ đánh ngất đi. Có thể thấy được trong tình huống đó thì bọn họ chỉ muốn an toàn rời đi, cũng không muốn làm lớn chuyện này!”

Cố Duyên ngồi ở đầu giường, đưa tay vỗ ngực.

Cô đưa mắt cẩn thận liếc Trang Tuyết một cái lại nói: “Là tôi chủ quan. Lúc trước Jack nói với tôi, anh ta đã kiểm tra bên trong chỉ có năm người. Tôi nghĩ cậu Tư và cậu Nghê là hai người, có lẽ mợ chủ cũng ở đó, nói như vậy thì bọn họ không có trợ thủ đắc lực. Là tôi đã khinh địch.”

Trang Tuyết đang suy nghĩ lời cô nói, sau đó lấy nhiệt kế đo trên trán Cố Duyên.

Trên màn hình tinh thể lỏng hiện con số là 37. 2, cô ta yên tâm thở phào một hơi: “Cô chủ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bàn bạc kỹ hơn về chuyện này.”

Nhưng hiện tại Cố Duyên còn có thể ngủ được sao?

Cô tức muốn chết rồi, cũng vội muốn chết!

Chắc chắn mấy người cậu Tư phát hiện Trang Tuyết lén lút theo dõi mới đánh cô ngất xỉu. Nếu không thì cũng sẽ nói với cô hai câu, hỏi một chút về tình hình của bên Lăng Vân!

Cô vén chăn trên người ra, lắc đầu nói: “Tôi đến phòng của cậu Tư xem có manh mối gì hay không.”

Cô đã sao chép tất cả tình hình của bên Lăng Vân vào USB.

Bởi vì lúc trước trên đảo nhỏ chặn tất cả tín hiệu, cho nên cô không thể truyền tin tức ra ngoài được, chỉ có thể nghĩ cách tích góp tin tức!

Lúc ấy cô thấy thuộc hạ của Lăng Vân đã bị giải quyết hết nên cầm USB trong lòng bàn tay, bên trong được cài mật mã, chỉ có ông nội Yến Bắc mới biết.

Hiện tại cô không sợ gì cả, chỉ sợ USB rơi vào tay Lăng Vân!

Không ngờ Trang Tuyết lại đỡ cô, nhẹ giọng nói: “Cô chủ không cần lo lắng, vừa rồi tôi đã báo cáo với ông chủ tình huống ở đây, ông chủ đã biết. Ông ấy rất lo lắng cho sức khỏe của cô nên nói cô phải nghỉ ngơi, ngày mai lại nói tiếp.”

“Cô gọi điện thoại cho ba tôi?”

Cố Duyên cạn lời.

Trang Tuyết này chính là cầm đèn chạy tới ô tô, lòng dạ đầy mưu mô!

Trang Tuyết lại ra vẻ vô tội: “Đúng vậy, cô chủ hôn mê bất tỉnh, chuyện lớn như vậy, sao tôi không báo cáo chứ? Ông chủ quan tâm cô chủ như thế, nếu cô chủ xảy ra chuyện gì, tôi phải giải thích thế nào?”

Trong lòng Cố Duyên cười lạnh, nhưng vẫn đứng lên: “Tôi qua bên kia xem sao.”

Vì thế Trang Tuyết đi theo!

Bọn họ đi tới đi lui trong phòng Lăng Ngạo cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Cố Duyên không tìm thấy USB thì trong lòng mang theo một tia may mắn: Hy vọng mấy người anh cả đã cầm đi!

Trang Tuyết đỡ Cố Duyên quay về phòng ngủ nghỉ ngơi thì thoáng nhìn qua cột tóc của Cố Duyên, trên đó có hình búp bê pha lên đáng yêu, bên trong lại trong suốt, liếc mắt một cái cũng có thể thấy không có gì đặc biệt.

Cô ta cười: “Cột tóc pha lê của cô chủ thật là xinh đẹp.”

Cố Duyên không thay đổi sắc mặt nằm xuống, kéo chăn lên.

Trong lòng lại nghĩ: Mẹ cô á, tôi làm gì có cột tóc pha lê gì chứ? Tôi vẫn luôn cắt tóc quả lê có được không?

Sau đó Trang Tuyết nói ngủ ngon, mở cửa đi ra ngoài, Cố Duyên kéo cột tóc xuống.

Cô cầm cột tóc pha lê soi dưới ánh đèn xem đi xem lại nhưng không thấy chỗ nào có vấn đề!

Cô nhíu mày, vặn hai cánh bướm pha lê, lúc này mới phát hiện bên trong có thể mở ra, hơn nữa chỗ nối có một bảng quay số điện thoại!

Trên bảng quay số điện thoại có nút cúp máy màu đỏ và nút nghe máy màu xanh lục, chỉ này hai nút này mà không có gì khác!

Bảng số được bọc trong lớp nhựa cùng màu và giấu trong viên pha lê, nhìn bên ngoài thấy viên pha lê trong suốt, chỉ cần nhìn thoáng qua thì có thể thấy rõ, là không thể tưởng được trong đó có chưa điều bí ẩn khác!

Thì ra là như thế, Cố Duyên che miệng vui mừng muốn khóc.

Mấy người cậu Tư đã cầm USB của cô đi rồi, mà thứ này do bọn họ để lại cho cô!

Cho tới bây giờ, cô luôn nơm nớp lo sợ giống như đi trên lớp băng mỏng, chưa từng ngủ ngon, cô vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào liên lạc với bên kia

Hiện tại cô không có điện thoại, muốn liên lạc với Lăng Vân cũng phải thông qua thuộc hạ bên cạnh cho cô mượn điện thoại. Máy tính trong phòng khách sạn có thể lên mạng, nhưng chắc chắn có người theo dõi, cô không thể xuyên qua phần mềm tường lửa theo dõi để chủ động liên hệ với mấy người ông nội, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết!

Mà hiện tại cuối cùng cô cũng có cách liên lạc với bên kia!

Thật sự rất cảm ơn!

Thật sự rất cảm ơn!

Cố Duyên lau nước mắt, khóe miệng chứa nụ cười thỏa mãn, ngọt ngào ngủ thiếp đi.