“Cậu có biết đêm nay tôi ở lại đây vì mục đích gì hay không?”
Lăng Ngạo chậm rãi bước đến trước cửa phòng ngủ, anh nhặt con dao phóng ở dưới mặt đất lên, chỉ nhét một thanh vào túi áo, còn những thanh khác đều đưa cho Trần An.
Ánh mắt yên tĩnh, chất chứa sức mạnh, khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.
Trần An nhận lấy bằng hai tay, anh ta nhíu mày, trông có vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào không phải vì cứu Duyên Duyên sao?”
Nếu như chỉ muốn rút lui vì an toàn thì tất cả cùng đi là được rồi. . Chương mới nhất tại == T r u m T r u y e n . c om ==
Quan tâm đến việc có người canh chừng ngoài sảnh không để làm gì, quan tâm đến việc Cố Duyên có ở đây hay không làm gì!
Chấp nhận mạo hiểm ở lại nơi này, lẽ nào không phải để cứu Cố Duyên hay sao?
Trong mắt Trần An, cậu tư là một người cứng miệng mềm lòng, cậu tư trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn là vì Trần An và cậu Nghê nên mới muốn cứu Cố Duyên!
Nhưng Lăng Ngạo lại lắc đầu: “Không phải.”
Trần An: “…”
Lăng Ngạo uể oải cười với Trần An: “Đừng lo lắng cho sự an toàn của Cố Duyên nữa. Cô ấy lấy hai sợi tóc trong phòng của Tín, chắc hẳn đã phát huy tác dụng rồi đấy. Nếu bằng không, Lăng Vân cũng sẽ không cho cô ấy ra ngoài như thế. Đối với bọn loạn thần tặc tử khao khát thay triều đổi đại, vơ vét tài sản là một chuyện rất lớn.”
16 đặc chủng binh còn ở lại đây đều biến sắc!
Bọn họ chỉ ở lại đây vì tướng quân Kiều Âu mà thôi, muốn bán mạng bảo vệ cậu tư, đồng thời nghe lệnh của cậu tư. Bây giờ sống chung với nhau một thời gian, bọn họ phát hiện ra nhiệm vụ mà mình chấp hành có liên quan đến tồn vong của Ninh quốc và sự sống chết của bệ hạ.
Cảm giác tự hào và ngóng trông như ngọn pháo hoa rực rỡ nở rộ trong mắt của bọn họ.
Chắc chắn là vì bọn họ quá xuất sắc, là quân nhân xuất sắc nhất của Ninh quốc, bởi thế mới được lựa chọn chấp hành nhiệm vụ như thế này!
Bởi thế, dù có thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải thể hiện thật tốt, không phụ lòng kỳ vọng mà thủ trưởng dành cho bọn họ!
Tiếng chuông cửa vang lên, nhóm binh sĩ đều cảnh giác bước vào trong phòng, Trần An nhìn ra ngoài qua khe nhòm rồi mới mở cửa.
Nhân viên nhà ăn khách sạn đẩy xe thức ăn vào phòng, đặt hai phần cơm chiên và hai ly cà phê lên bàn, Trần An lại mỉm cười gọi ba phần thức ăn, kêu đối phương lập tức mang vào ngay.
Cảnh cửa khép lại, nhóm binh lính lần lượt bước ra khỏi phòng.
Bọn họ đều lấy thịt trong túi hút chân không và sữa trong ba lô ra, còn có bánh quy giòn, bắt đầu ăn bữa tối của mình.
Bên ngoài cửa, nhân viên giao thức ăn vừa bước đến đầu kia của hành lang đã bị đàn em của Lăng Vân chặn lại.
Từng tờ tiền được nhét vào trong túi bọn họ, đàn em của Lăng Vân hỏi: “Bên trong có mấy người?”
Nhân viên nhìn tiền mặt rồi lập tức đáp ngay: “Chắc là năm người. Bởi vì bọn họ gọi hai phần cơm chiên và cà phê, còn lại thêm ba phần thức ăn nữa.”
Bây giờ đã gần đến hoàng hôn, nếu không phải ăn tối thì còn là gì nữa?
Người đó nhếch môi, thả nhân viên phục vụ đi.
Hắn ta quay lưng đi vào phòng Cố Duyên.
Cố Duyên ngồi sau bàn trong phòng ngủ, nghiêm túc vẽ bố cục căn phòng, đang cùng ba tên đàn em thảo luận kế hoạch tập kích vào tối nay.
Mục đích của bọn họ là bắt sống Lăng Ngạo và Nghê Chiến, những người còn lại đều phải diệt khẩu hết!
Người ấy vừa mới đến trước cửa phòng đã vui vẻ nói ngay: “Bọn họ chỉ có năm người thôi!”
Cố Duyên kinh ngạc, thân phận của cậu tư cao quý như thế, làm sao chỉ để bốn người ở lại bảo vệ cho mình được kia chứ.
Mặc dù cảm thấy không thể nào như cô ấy vẫn lo lắng cho cậu tư.
Dù gì anh chính là thái tử của Ninh quốc.
Cô mỉm cười, cố tình nói một cách nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, bây giờ tôi sẽ xác định lại hình của Lăng Ngạo và Nghê Chiến một lần nữa, nhớ cho kỹ, phải bắt sống bọn họ! Không được phép làm họ bị thương!”
Nếu như có thể! Cô hy vọng bọn họ cũng đừng làm nhóm người Trần An bị thương.
Sau khi nhóm người Lăng Ngạo ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi được một lúc.
Lăng Ngạo nhìn đồng hồ treo tường rồi nói với Trần An: “Nếu như đêm nay tôi không thể cứu được Cố Duyên, cậu có trách tôi không?”
Trần An cảm thấy căng thẳng, anh ta nghiến răng mà nói: “Sẽ không đâu ạ! Tôi tin rằng cậu tư tự có tính toán của mình!”
Lăng Ngạo mỉm cười, anh gật đầu: “Đã xác định Cố Duyên không gặp nguy hiểm đến tính mạng mà còn cứu cô ấy thoát khỏi Lăng Vân, đó là hành động ngu xuẩn. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thứ là Cố Duyên thấy chính là cơ hội tiếp xúc với chúng ta, cũng là cơ hội để cô ấy truyền đạt thông tin. Nếu như tôi không đoán sai, đêm nay một khi gặp mặt, cô ấy sẽ không tính cách tiễn chúng ta đi, mà sẽ tìm cách gửi tin cho chúng ta. Còn sở dĩ chúng ta phải ở lại là để cho cô ấy cơ hội đưa tin tình báo.”
Trần An: “…”
Cả phòng tổng thống đều im lặng.
Kể cả Trần An và 16 đặc chủng binh đều bất ngờ trước trí thông minh của Lăng Ngạo, bọn họ nhìn Lăng Ngạo với ánh mắt bội phục, cảm giác kính trọng mỗi lúc một gia tăng.
Mọi tiếng động đều im ắng, chỉ có ánh trăng như dòng nước chảy róc rách, dần dần cuốn trôi trời đất này.
Lăng Ngạo nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn cưới trong tay, anh hôn nhẹ lên nó, hy vọng lúc bé ngoan tỉnh dậy đừng trách móc anh.
Đồng hồ trên tường chỉ đến một giờ sáng, bốn bề bắt đầu có động tĩnh!
Có tiếng người nhẹ nhàng mở cửa phòng Lăng Ngạo từ bên ngoài, còn cánh cửa cửa phòng tổng thống cũng bị chậm rãi mở ra từ bên ngoài.
Dường như tất cả mọi thứ đang tiến hành trong lặng lẽ.
Cố Duyên cầm khẩu súng nhỏ màu vàng, tám tên đàn em xộc vào trong trước, bọn họ bao vây hai bên cánh cửa phòng, cô ấy nối gót theo sau, trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đỏ trên khẩu súng của bọn họ phát sáng, ánh sáng yếu ớt ấy không đủ để soi sáng trời đất như ban ngày nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mặt người mà con đường bên dưới chân.
Phòng khách chẳng có một ai, bọn họ không ngờ lại như thế.
Cố Duyên làm dấu tay ra hiệu cho đàn em của mình, tỏ ý cô sẽ vào phòng ngủ chính, những người khác yểm trợ.
Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu có thể gặp anh cả là tốt nhất, mình bị bọn họ uy hiếp lại càng tốt hơn.
Nhưng tên đàn em canh trước cửa phòng Lăng Ngạo lại không nghe lời.
Hắn ta đặt tay trên nắm đấm, mở cửa ra trước tâm trạng ánh mắt lo lắng và tâm trạng thấp thỏm của Cố Duyên.
Bóng tối im ắng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác nữa.
Lúc cánh cửa mở ra thành khe hở to như bàn tay, hắn ta đút họng súng vào trong dò thám trước, đèn quét tia tử ngoại đỏ mờ mờ vào bên trong, hắn ta híp mắt nhìn lên trên giường, có thể lờ mờ thấy được hai bóng người đang nằm.
Hắn ta vui vẻ quay đầu lại, vẫy tay với đồng đội sau lưng.
Khe hở ở cánh cửa dần dần mở to, hắn ta lặng lẽ xộc vào trong, hai ba người đằng sau cũng bước theo hắn ta!
Cố Duyên biết Lăng Ngạo đa mưu túc trí, nhớ đến việc Tống Vĩnh Nhi đã được đưa đi, cô cắn răng, tin tưởng vào sự sắp xếp của Lăng Ngạo.