Hôn Là Nghiện

Chương 285: Muốn chết




Hai con ngươi tối lại như vầng trăng khuyết, hàng mày đen cách xa, nhàn nhạt cười một tiếng, lấm la lấm lét.

Dù thế nào thì Tống Vĩnh Nhi cũng không ngờ được phòng nghỉ được bố trí thoải mái dễ chịu giống như cung điện xa xỉ tràn đầy phong cách Hi Lạp mà phòng làm việc lại là như thế… Ách, nghiêm túc, nghiêm cẩn, tràn ngập uy nghi!

“Có phải Đại hoàng tử này bị tinh thần phân liệt hay không vậy!”

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô cong lên, nói một câu rất nhỏ.

Phóng tầm mắt nhìn ra đều là đồ trang trí bằng gỗ màu nâu hoặc bằng da thật, đối diện với Tống Vĩnh Nhi là một kệ đồ rất rộng trên đó bày đầy các loại súng ống dài ngắn, dao găm, lưỡi lê, lựu đạn.

Cô cẩn thận từng li từng tí đi tới nhìn thoáng qua sau đó chép miệng một cái, không ngờ tới tất cả vũ khí bắn nhau, ẩu đả dùng trong phim ảnh bây giờ lại thật sự xuất hiện ở trước mắt mình như vậy.

Ánh mắt quét qua, cô thoáng nhìn thấy một cây súng nhỏ màu bạc đặt ở hàng thứ ba khóe miệng cong lên cầm nó từ trên giá xuống, xem phải xem trái, rất là thích.

Cô muốn mang đi, đáng tiếc lại là đồ của người khác.

“Lần sau tôi sẽ bảo ông chú tìm cho tôi một cái giống như thế này để chơi, ông chú yêu tôi như vậy tôi muốn cái gì anh ấy cũng sẽ cho nên không cần lấy của đàn ông khác.”

Cô oán thầm xong lại cố gắng nhớ kỹ lại hình dáng của cây súng này sau đó nhẹ nhàng thả trở về chỗ cũ.

Xoay người lại là bàn làm việc của Đại hoàng tử bằng gỗ thật màu nâu nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng lại vô cùng xa hoa và đẹp đẽ, mặt bàn của anh ta gọn gàng sạch sẽ một cách dị thường nhất là tên này lại không có giá sách, bốn bức tường thì đã có hai bức có cửa, một cái thông ra sân bên ngoài còn một cái thông tới căn phòng cô đang ăn ở, một bức tường khác có một cái rèm màu nâu đậm che kín lại còn bức tường còn lại chính là bàn làm việc.

Không có giá sách thì chẳng khác nào nơi này không có bao nhiêu tài liệu rồi!

Cô nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc cầm điện thoại lên nghe ngóng sau đó thử ấn số gọi về Ninh Quốc nhưng chỉ mới nhấn số 0 một cái đã vang lên âm thanh máy bận!

Cô hoảng hốt cúp máy sau đó trực tiếp ấn số điện thoại di động nhưng vẫn chỉ ấn được một số là lại vang lên tiếng máy bận!

Tống Vĩnh Nhi nhíu mày lại, xem ra điện thoại ở đây là điện thoại nội bộ nên không thể gọi ra ngoài được rồi?

Cô định mở máy tính nhưng lại phát hiện ra trên bàn chỉ có một cái màn hình chứ không hề có bàn phím hay con chuột gì cả, cái đầu nhỏ xinh đẹp dán vào máy tính nghiêng ngó ba vòng tỉ mỉ soi kỹ từng chỗ một nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào để mở khóa hay là dùng vân tay gì cả, ngay cả chốt mở khóa cũng không tìm được.

“Thứ quỷ gì vậy?”

Ảo não đặt mông ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da thật, cô nhíu mày thầm mắng một tiếng: “Fuck!”

Một giây sau, một hợp âm đơn giản vang lên, màn hình máy vi tính lập tức sáng lên, trên bàn làm việc vốn đang trơn bóng bằng phẳng bỗng nhiên sáng lên hiện ra từng cái ô nhỏ giống như bàn phím của laptop!

Tống Vĩnh Nhi che miệng lại, ngạc nhiên không biết phải nói gì!

Thì ra Đại hoàng tử thật sự là một tên biến thái mà, nơi này thực sự được điều khiển bằng âm thanh theo công nghệ cao!

Mà mật mã còn là FUCK!

Lừa bịp nhất chính là sau khi màn hình máy tính báo khởi động xong mới biết phần mềm được ký hiệu bằng những biểu tượng mà cô chưa bao giờ thấy qua, cái này thì cũng thôi đi nhưng tất cả chữ viết trong đó đều là ngôn ngữ của Mạc Ly Quốc!

Nếu như có Trần Tín ở đây thì tốt, anh ta là thiên tài máy tính nên nhất định sẽ làm được!

Tống Vĩnh Nhi đã căng thẳng đến mức trên trán và sau lưng đều rịn ra mồ hôi, cô vừa nơm nớp lo sợ vừa vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, trái tim nhỏ đập thình thịch giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

Ngón tay nhỏ trắng nõn lo lắng bất an đặt ở trên biểu tượng ô nhỏ không có thật giống như bàn phím laptop đang sáng lên trên mặt bàn.

Cô chạm nhẹ vào đó dẫn đến con chuột trên màn hình tinh thể lỏng cũng di động theo, cô quyết định lần lượt kích mở từng biểu tượng ra xem trước rồi tính tiếp.

Trên da mu bàn tay không hề có bất kỳ ánh sáng nào chiếu xuống mà xúc cảm ở đầu ngón tay giống như là đang sờ trên gỗ nên có thể đoán được bàn phím ẩn này không phải là từ bên trên chiếu xuống mà là bị găm vào trên lớp ngoài cùng của bàn làm việc.

Mở cái thứ nhất ra có lẽ là hệ thống gì đó, không hiểu, đóng lại.

Mở ra cái thứ hai, là hòm thư thông dụng!

Cô có chút hưng phấn nhìn nhìn vào chỗ mũi tên chỉ vào hay chỉ ra của từng bức thư qua đó liền biết là thư gửi đến hay là gửi ra ngoài hơn nữa tài khoản đã được đăng nhập, nói đúng hơn là Đại hoàng tử đã cài đặt sau khi mở máy tính ra sẽ tự động đăng nhập mà không cần phải nhập mật mã vào.

Cô vội vàng tìm tới hộp thư gửi đi, tất cả những bức thư viết bằng chữ Mạc Ly Quốc cô sẽ không mở ra, đầu đầy mồ hôi tìm rất rất lâu những cô vẫn không tìm ra được chỗ nào để thay đổi ngôn ngữ cả, tất cả biểu tượng xuất hiện trên màn hình hoàn toàn khác với hệ thống máy tính mà hàng ngày cô hay tiếp xúc, không phải biến thái mà là nhìn không hiểu!

Nghĩ đến hôm nay vốn nên là tiệc đính hôn lãng mạn hạnh phúc của mình và Lăng Ngạo nhưng cô lại bị bắt tới một nơi mà ngay cả cứt chim cũng không có ở đây đau khổ giãy dụa, nghĩ đến chân Lăng Ngạo không tốt mà còn phải lo lắng cho mình cũng không biết anh đã biến thành cái bộ dáng gì nữa nước mắt Tống Vĩnh Nhi liền dâng lên trong hốc mắt, trái tim cũng lo lắng đập nhanh hơn!

Cô mù mờ một trận viết vào một đống ngôn ngữ không hiểu và hình ảnh trái tim sau đó cuối cùng lại xóa hết đi chỉ giữ lại một tái tim kia và gõ vào một chuỗi số 5 biểu thị mình đang khóc.

Cô cũng không biết Lăng Ngạo có thể hiểu được hay không liền trực tiếp nhập địa chỉ hòm thư của Lăng Ngạo vào sau đó ấn gửi đi. Ở Ninh Quốc mỗi một số điện thoại di động của người dân đều có thể sử dụng làm hòm thư chỉ cần ở ghi thêm @ vào phía sau và tên miền là được.

Sau khi gửi đi không đến một giây sau liền xuất hiện một cái dấu tích ý là đã gửi đi thành công.

Cô vạn phần kích động nước mắt rưng rưng sờ vào màn hình sau đó lần lượt kích vào từng cột hội thoại tìm tới bức thư vừa rồi cô gửi đi cho Lăng Ngạo kia rồi kích vào dấu gạch chéo, xóa đi.

Tống Vĩnh Nhi không biết lúc nào thì Lăng Ngạo mới nhìn thấy và cô cũng không rõ anh có thể tìm ra được manh mối gì từ bức thư đó hay không, cô che miệng lại không chịu nổi cứ như vậy nghẹn ngào òa khóc lên.

Mà trước mắt cô còn phải đối mặt với một chuyện quan trọng tàn khốc hơn là: Cô không tắt được cái máy tính đáng chết trước mắt này!

Làm sao bây giờ?

Cô liên tiếp đọc FUCK nhiều lần nhưng cái máy tính này vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì!

Hơn nữa hòm thư vẫn còn đang mở nhưng lại không hề nhận được một tin tức nào từ Lăng Ngạo!

“Hu hu..Hu hu hu…”

Trái tim sắp vỡ ra vì khóc rồi!

Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, giờ phút này ngay cả ý muốn tự tử cô cũng nghĩ đến cả rồi!

Ôm toàn bộ thân thể cuộn lại thành một đoàn nép vào trên ghế, dù sao máy tính cũng không tắt được và không tắt được cả bàn phím ẩn nên nếu bây giờ cô bị phát hiện thì có chạy vào phòng trong cũng vô dụng!

Nhưng tiếng bước chân lại đi một vòng dọc theo bên ngoài phòng làm việc giống như bảo vệ đang đi tuần, rồi đi ra.

Giờ phút này Tống Vĩnh Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cho dù bây giờ không bị phát hiện thì lát nữa cũng sẽ bị phát hiện thôi, cô không muốn quan tâm nữa, cô cứ ngồi đợi phán quyết rồi từ từ nhận cái chết thôi!

“Ông chú… Ông chú… Ông chú… Ông chú…Em yêu anh!”

Trong miệng cô không ngừng thấp giọng nỉ non, nước mắt khiến váy áo trên đầu gối đều bị ướt, mái tóc thật dài xõa ra giống như hoa Mạn Đà La nở rộ bên cầu Tam Sinh, yêu dã mà duy mỹ.