Hôn Là Nghiện

Chương 278: Yêu nhiều




Lăng Ngạo ngạc nhiên nhìn cô, dán vào tai của cô che môi của bản thân, cực kỳ nhỏ tiếng nói: “Đúng. Em là đang nằm mơ đó. Có điều yên tâm, có anh ở đây, mộng đẹp của em vĩnh viễn thành sự thật, cũng mãi mãi tồn tại.”

Tống Vĩnh Nhi: “Em rốt cuộc yêu em nhiều như thế nào?”

Cô ngước nhìn người đàn ông trước mắt, anh như vương tử lạnh lùng cao quý, toàn bộ sự sủng ái đều dành cho cô.

Điều này cần phải yêu bao nhiêu, mới có thể làm mọi thứ không cần đắn đo vì cô?

Lăng Ngạo thấy cô dáng vẻ cảm động nhân đôi của cô, không tiện ở nơi nhiều người mở miệng nói ra.

Anh chỉ có thể âm thầm hứa trong tim: Bé ngoan, anh chỉ hy vọng anh có thể khiến em mãi mãi hài lòng. Mặc dù anh biết sự việc trên đời này không thể cái gì cũng hoàn mỹ được. Nhưng anh sẽ cố gắng cho em một thế giới hoàn mỹ, chỉ cần em tin tưởng anh, đừng rời xa anh.

Cô dâng dâng nước mắt nhìn anh, đột nhiên đem má dán lên đùi của anh.

Cách đó không xa, bốn người đàn ông đang chuyển thùng xốp đen thỉnh thoảng nhìn về phía Lăng Ngạo, mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn màu bạc của Lăng Ngạo, cũng nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp trên dựa vào đùi của anh.

Thanh Ninh kéo tay của Trần Tín, nhảy cà tưng đến bên cạnh anh ta.

Một lát sau, chủ động ghé sát vào trong ngực, ôm eo của anh ta, chọc cho vành tai của Trần Tín đỏ ửng; một lát lại kéo cánh tay của anh ta lắc lắc, hỏi anh ta một số đạo cụ ngày mai dùng như thế nào, anh ta lại không cầm cứ được dáng vẻ tổng giám đốc như mọi khi, chỉ đành nhẹ nhàng giải thích cho cô ta.

Đột nhiên, mắt của Thanh Ninh lóe lên, bị dọa giật mình: “Người nước ngoài?”

Cô ta cảm giác được cái gì đó, vội vàng kéo tay của Trần Tín, nói: “Sao lại có người nước ngoài? Có ba người có màu mắt xanh đen, một người có màu mắt xanh lam!”

Trần Tín cũng sững người: “Không thể nào, Tử Vi Cung không phải ai cũng có thể vào.”

Anh ta thuận theo ánh mắt của Thanh Ninh nhìn qua, thì nhìn thấy bốn người ăn mặc quần áo nhân viên đanh quay lưng với bọn họ, đem một cái thùng xốp đen rất lớn rời khỏi hội trường.

“Chính là bọn họ!” Thanh Ninh chỉ, Trần Tín lập tức bám theo.

Đuổi đến bên ngoài cửa lớn, anh ta nhìn quanh, thì thấy bốn người nhân viên đó đứng cạnh một chiếc xe tải trong sân, anh ta trực tiếp bước tới: “Đợi đã!”

Đến gần, anh ta nhìn, con ngươi của bốn người này đều là màu đen!

Khẽ cười, anh ta nhớ lại hình tượng như người điên mọi ngày của Thanh Ninh, và tính cách đùa ác ý, nhún nhún vai, có chút xin lỗi nhìn bọn họ: “Các anh tiếp tục làm việc đó, tôi nhận nhầm người rồi, xin lỗi!”

Bốn người gật đầu thông cảm, sai đó tiếp tục bận rộn.

Trần Tín lắc đầu cười khổ quay lại đại sảnh, giơ tay vuốt tóc của Thanh Ninh!” Được rồi, đừng quậy nữa, mắt của bọn họ đều là màu đen!”

“Sao có thể chứ!” Thanh Ninh nhíu mày: “Em đâu phải mù màu, sao có thể nhìn sai chứ!”

“Tôi đã nhìn rồi, nhìn ở bên ngoài!” Trần Tín dỗ cô ta, chỉ đành thuận theo cô ta: “Có lẽ em thật sự nhìn thấy, có lẽ khi điều chỉnh ánh đèn xảy ra phản xạ? Em nhìn trong đây, hội trường có năm bảy màu sắc, nhầm màu là chuyện bình thường.”

“Vậy sao?”

“Ừm.”

Lăng Ngạo quay đầu nhìn, dùng ánh mắt thể hiện ý tứ: Tra rõ rồi?

Vừa rồi lời của Thanh Ninh nói, anh đều nghe thấy. Ngày mai chính là lễ đính hôn, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Trần Tín gật đầu: “Nhìn rõ rồi, con ngươi màu đen.”

Lăng Ngạo gật đầu.

Trần An Trần Tín làm việc, trước nay luôn cực kỳ cẩn thận, nếu không phải thật sự nhìn rõ, Trần Tín sẽ không nói như vậy.

Tống Vĩnh Nhi đứng dậy, mỉm cười với Lăng Ngạo, sau đó đẩy anh đi quanh hội trường một vòng. Trước mắt cô đã cảm thấy cực kỳ đẹp rồi, đều không dám tưởng tượng ngày mai sẽ đẹp như thế nào nữa.

Trần Tín nói: “Cậu tư, không bằng nhân bây giờ đều ở đây, diễn tập một chút. Tôi sẽ nói cho hai người quy trình tổ chức vào buổi lễ ngày mai.”

“Được.” Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi cũng rất nghiêm túc nghe.

Trần Tín nói: “Ngày mai âm nhạc nổi lên trước, sau đó quan khách từ cửa chính đi vào, nghi thức đính hôn sẽ tổ chức vào 6h18p’ chiều, tôi là chủ trì hôn lễ, tôi trước sẽ giới thiệu về tình yêu mà hai người đã trải qua, sau đó mời cậu tư vào sân trước, cậu tư khi vào sân thì đi từ cửa sau này, đúng, chính là hướng mà mợ chủ chỉ, bước trên thảm, hai bên sẽ có tiểu thiên sứ, ừm chỗ đó có biểu diễn ảo thuật, đây là suy nghĩ đến người thân bạn bèn của nhà họ Tống ở Thanh Thành, trẻ con tương đối nhiều, dùng để xoa dịu đám trẻ…”

Trần Tín ở một bên nói, Tống Vĩnh Nhi ở một bên nghe.

Cô đã nhớ trình tự của buổi lễ, cũng nhớ bản thân lúc nào xuất hiện, phải đứng ở vị trí nào, làm động tác gì, đợi cái gì, tiếp tục làm theo hướng dẫn của người chủ trì.

Cô nhớ kỹ, bởi vì cô có thể cảm thấy vì buổi lễ tuyệt vời này mà mọi người đều đã bỏ sức rất nhiều tâm tư.

Đợi sau khi Trần Tín nói xong, Tống Vĩnh Nhi lặp lại ngắn gọn một lần, Trần Tín mỉm cười: “Mợ chủ thật thông minh, nhiều chi tiết như vậy, lập tức đã tóm được ý chính rồi.”

Tống Vĩnh Nhi đắc ý nhướn mày: “Đương nhiên, bản tiểu thư trời sinh đã thông minh rồi!”

Cô xuống đây thời gian dài như vậy, cho nên có hơi mắc tiểu.

Trước đó Trần Tín đang nói, cô ngại cắt ngang đi nhà vệ sinh, bây giờ đều nói xong cả rồi, lúc này mới nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh!”

“Ờm, đi ra bên ngoài rẽ trái tương đối gần.” Trần Tín giơ tay chỉ: “Suy nghĩ đến buổi lễ ngày mai, tất cả nhà vệ sinh nhân công hay dùng hằng ngày, bây giờ cũng đang quét dọn bố trí lại.”

Thanh Ninh sảng khoái kéo tay của cô: “Đi, em đi với chị! Em cũng muốn đi!”

“Được.” Tống Vĩnh Nhi nháy mắt với Lăng Ngạo: “Chú, em lát nữa sẽ quay lại!”

Lăng Ngạo mỉm cười, búng tay với Trần Tín.

Trần Tín khó xử liếc nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư, tôi đi rồi, vậy bên cạnh cậu sẽ không có ai.”

Thanh Ninh khinh thường liếc nhìn Lăng Ngạo: “Bản tiểu thư đã từng tập taekwondo được chưa? Với cả, Tử Vi Cung của anh, an toàn cũng không thể bảo đảm, còn giữ lại làm cái gì!”

Lăng Ngạo khẽ thở dài, khoát tay, bỏ đi.

“La là la~ La lá la~Tôi là nhà báo nhỏ~!”

Hai cô gái hát, nhảy chân sáo rời khỏi tầm mắt của Lăng Ngạo và Trần Tín.

Ngoài cửa—

Trên chiếc xe tải, bốn người đàn ông hôm nay chuẩn bị rút, một tên trong đó tháo kính áp tròng bỏ vào chiếc hộp nhỏ, dụi dụi mắt, nói: “Hôm nay sơ ý rồi, khi vào trong quen đeo len màu đen, suýt nữa bị phát hiện.”

“Ừm, có điều không sao, may mà không bị phát hiện. Với cả, hôm nay chúng ta đến đây rồi, ngày mai khi đến nữa, bảo vệ nhận ra chiếc xe tải của chúng ta, vào cũng dễ.”

Tài xế vừa chuẩn bị khởi động chiếc xe thì từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đang dắt tay tung tăng hát từ cửa đi ra.

Chiếc xe không nhúc nhích đứng im tại chỗ.

Bốn người nhìn vào mắt nhau, trong ánh mắt đều đã có sự ngầm hiểu.

Tên cầm đầu nói: “Tao có dự cảm, không cần đợi đến ngày mai mới ra tay, bây giờ có thể một lần thành công luôn.”