Hôn Là Nghiện

Chương 277: Điện thoại




“Được, vậy chúng ta đi.”

Lăng Ngạo rất dịu dàng sờ má của cô, cảm thấy sự nóng bỏng ở hai má của cô, ánh mắt sắc bén bỗng quét qua mọi người xung quanh.

Khúc Thi Văn kiếm cớ: “Tôi vào nhà bếp tiếp tục làm việc!”

Nghê Chiến kéo tay của Cố Duyên nói: “Anh phải đến cửa hàng, em đi cùng anh.”

Cố Duyên nhìn Trần Tín trưng cầu ý kiến, Trần Tín gật đầu, cô ấy cũng gật đầu: “Được.”

Trần An nói: “Tôi đi chuẩn bị xe, Tín, em đi cùng cậu tư và mợ chủ.”

Mắt Thanh Ninh cũng khẽ di chuyển, cô ta khoác cánh tay của Trần Tín, nói: “Em cũng muốn ra đằng sau xem cảnh trí! Cùng nhau!”

Trần Tón có chút không tự nhiên, bởi vì đằng sau đang bận rộn bài trí, không những là người của công ty tổ chức tiệc cưới, còn có rất nhiều nhân viên của công ty cũng đang giúp đỡ, anh ta đều luôn độc tha,a mọi người đều biết, lần trước bế Tống Vĩnh Nhi từ đại sảnh ở tầng 1 rời đi, tin đồn truyền ra hai hôm, được tin tức của lễ đính hôn của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi đánh tan.

Nhưng Trần Tín không biết, Thanh Ninh chính là có chủ ý này, cô ta muốn tất cả nhân viên nữ của Trần Tín phải ngước nhìn, nói với bọn họ, người đàn ông này có chủ rồi.

Mọi người tự động tản đi rồi, biểu cảm trên mặt của Tống Vĩnh Nhi tự nhiên cũng đỡ đơn.

Chủ động rời khỏi ngực của Lăng Ngạo, cô đỡ anh ngồi trên xe lăn, sau đó cô đẩy đến cửa sau.

Trần Tín bỗng nói: “Hội trường ở đại sảnh tầng 1, hơn 200 chiếc bàn toàn bộ đã chuyển ra, dựa theo số thứ tự mà bỏ vào nhà kho. Cho nên mợ chủ, chúng ta từ thang máy trực tiếp đi xuống tầng âm là được rồi.”

Tống Vĩnh Nhi sững người: “1 tầng?”

Cô đã từng đi xuống, cho nên biết 1 tầng lớn bao nhiêu!

1 tầng to như vậy, làm lễ đính hôn, có phải quá long trọng rồi không?

Sự vui mừng ngọt ngào và cảm động đan xen trong lòng, khi Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo hướng đến thang máy, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu của anh, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi trắng của anh.

Cho như thế nào, anh ở đâu, lòng cũng bình thản.

Bốn người bước vào trong thang máy dát vàng rồng, từ từ hạ xuống, dọc theo những viên đá cẩm thạch đẹp đẽ và trong suốt như pha lê, Trần Tín dẫn trước mở cửa lớn ra, sau đó, Thanh Ninh không kịp chờ đợi mà nhảy ra, Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra ngoài, Trần Tín ở sau cùng đóng cửa lại.

Bốn người nhìn xung quanh, một thế giới rộng lớn đều là màu hồng phấn!

Từng thùng hoa hồng xanh giống như không cần tiền, được nhân viên chuyển vào trong góc nào đó của đại sảnh, nhìn sơ cũng phải 10000 bông!

Có vài nhân viên đang ngồi trên sàn, trước mặt bọn họ trải một vòng sắt hình trái tim, hai tầng, bọn họ đang nghiêm túc quấn ruy băng màu hồng phấn xung quanh chiếc vòng sắt, bên trên còn có một thùng lông vũ trắng như tuyết, trông giống như để gắn lên lúc cuối cùng.

Cách đó không xa, những hình ảnh khổng lồ về lễ đính hôn của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi được phát trên máy chiếu, chiều cao, khoảng cách của màn hình, bao gồm hiệu ứng chuyển ảnh, âm thanh… đều có nhân viên chuyên môn lo liệu.

Đỉnh đầu đã dùng vô số đèn chùm pha lê được kéo lên bằng dây thép được đấu trực tiếp với nguồn điện, sau đó thông qua điều khiển từ xa mà điều chỉnh ánh sáng, chỉ là còn rất nhiều đèn còn để dưới đất, nhân viên đang cùng nhau buộc chúng chắc chắn vào trên dây thừng.

Bức tường trước như tuyết trước kia cũng bị che lại, bên trên có hoa văn tinh xảo và đẹp mắt, đế màu hồng phấn, ở mép là hoa hồng vàng, đồ đằng cổ rất tinh xảo, lộ ra sự mê hoặc.

Dưới chân, một tấm thảm mù xanh ngọc bịch trải từ cửa thẳng về phía sân khấu.

Tống Vĩnh Nhi còn nhìn thấy rất nhiều nhân công đang di chuyển thùng nến thơm dùng xanh lam, bắt đầu xếp từ đầu sân khấu đến hết chiếc thảm, ở đây còn có những công nhân hàn tạm thời làm việc tại chỗ.

Nhiệm vụ tuy nhiều, nhưng mọi người đều cùng nhau phân chia việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhìn một màn này, Tống Vĩnh Nhi cảm động không nói lên lời.

Sợi dây chuyền saphia trước ngực cùng chiếc nhẫn kim cương saphia đều tản ra vẻ đẹp chấn nhiếp lòng người, và người đang ông cô yêu cũng như vậy.

Loại cảm giác cả thế giới đều đang vì buổi lễ đính hôn của bọn họ mà bận rộn, thật sự rất hạnh phúc.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, cô buông xe lăn ra, rút ra xem, là Lưu Lan gọi đến.

Sau khi nghe máy, cô mỉm cười nói: “Mẹ!”

“Ha ha, bảo bối, Tiểu Ngạo thật quá khách khí rồi, mẹ với ba con đã mua lễ phục rồi, ai biết Tiểu Ngạo vừa rồi còn phái người đưa đến cho ba mẹ. Mẹ và ba con vừa thử rồi, rất vừa người, rất đẹp! So với bộ ba mẹ mua còn đẹp hơn!”

Giọng nói của Lưu Lan tràn ngaoaj sự vui vẻ, cô biết Lăng Ngạo đối tốt với họ, cũng là bởi vì yêu ai yêu cả người đi lối về.

Mà Lăng Ngạo càng là như vậy, họ càng cảm thấy con gái gả đúng người rồi, cho nên vô cùng vui mừng.

Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn không ngờ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngồi yên tĩnh trước mặt, biểu cảm của anh rất nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm nghiêm túc nhìn xem xét cách bài trí của các điểm, dáng vẻ nghiêm túc lại khiến cô ấp áp mà mát lòng.

“Vậy sao, con cũng không biết, chú trước giờ không có nói với con.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông phía trước bỗng quay mặt nhìn cô, góc nghiêng hoàn mỹ tựa như ngọc sáng, khí chất ở nhân trung ngưng kết thành ánh quang lấp lánh chiếu vào mắt cô.

Cô đưa tay lên vai anh xoa dịu, lại nghe thấy Lưu Lan nói: “Ổ? Thế sao, vậy quá hiếm có rồi! Còn nữa, lần trước Trần An để lại cho ba mẹ thiệp mời thì rời đi, sau đó lại gọi điện đến xác nhận với mẹ sô lượng người thân bạn bèn ở Thanh Thành, còn nói, Tiểu Ngạo trước đấy sẽ cho xe trực tiếp đến Thanh Thành đón, mời tất cả khách khứa đến Tử Vi Cung, đợi sau khi buổi tiệc kết thúc, sẽ lại cho xe đưa bọn họ trở về.”

“A, cái này con cũng không biết.”

“Cho nên, Vĩnh Nhi, tuy nói Thanh Thành đi cao tốc đến thành phố M chỉ mất có một tiếng, nhưng đây dù sao cũng là tâm ý của Tiểu Ngạo, đổi lại người đàn ông khác, dù có điều kiện kinh tế như này cũng chưa chắc muốn làm như vậy. Con ấy, gặp được người đàn ông tốt như vậy, con phải chân trọng! Mẹ với ba con hai ngày nay đều cảm thấy trước đây hiểu lầm với Tiểu Ngạo quá sâu, nó ấy, chính là đứa trẻ không biết dùng từ ngữ để nói chuyện, nhưng bụng dạ lại rất tốt.”

Nghe Lưu Lan khen chồng của mình như vậy, Tống Vĩnh Nhi trong lòng cực kỳ vui, dùng sức gật dùng, rất kiêu ngạo mở miệng: “Đương nhiên! Chú nhà con là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này rồi! Ba cũng chỉ xếp thứ hai!”

“Ha ha ha!” Lưu Lan cười, lại nói: “Không nói nữa, bên phía con chắc chắn rất bận, con chú ý nghỉ ngơi. Mai gặp!”

“Dạ, mai gặp!”

Kết thúc cuộc gọi, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Cô chạy đến khuỵu xuống trước mặt Lăng Ngại, nhìn anh, kích động muốn khóc: “Chú, anh nhéo em một cái, dùng sức một chút, em đều không dám tin cuộc đời có thể hạnh phúc như vậy, em không phải đang nằm mơ đấy chứ?”