Tống Vĩnh Nhi xém chút quên mất chuyện lễ phục.
Vì luôn có anh bên mình, toàn bộ nhu cầu ăn mặc ở đi lại của mình đều có anh giải quyết, trong Tử Vi cung thật sự không thiếu thứ gì.
Nhưng bây giờ anh nhắc tới, cô mới có chút kinh ngạc hỏi: “Váy đặt?”
“Đương nhiên.” Anh nhìn dáng vẻ có chút mừng thầm này của cô, không nhịn được cười: “Bé cưng nhà anh tốt như vậy, sao có thể tùy tiện mua một bộ trong cửa hàng chứ?”
Chuyện đính hôn này, cho dù cô chịu thỏa hiệp, anh cũng sẽ không.
Lúc Nghê Chiến nói chuyện tối qua, cũng nói cho anh biết rồi, bệ hạ âm thầm kêu Nghê Chiến chăm sóc nhiều cho anh, còn nói bản thân anh có thể làm, cũng chỉ là chuyện đính hôn mà thôi, về phần hôn lễ, cần do bệ hạ tự mình chủ trì cho anh và Tống Vĩnh Nhi trong hoàng cung.
Lăng Ngạo nghe xong tâm tình rất phức tạp, tất cả ba mẹ đều hi vọng bản thân lo liệu một buổi hôn lễ cho con mình, nhìn con mình trưởng thành, con đường sau này, do tự mình bước đi. Mà tất cả con cái đều hi vọng trên hôn lễ, có thể nhận được sự chúc phúc của người thân.
Anh có thể không làm đế vương, cũng thật sự không cảm thấy hứng thú với việc làm đế vương.
Nhưng từ nhỏ của Lăng Ngạo đã trải qua những chuyện như vậy, khiến nơi sâu nhất trong lòng anh khát vọng tình thân, cũng khát vọng quay lại nơi đó.
Anh nghĩ, mẹ anh phu nhân Nguyệt Nga nhất định cũng rất muốn tham dự hôn lễ của anh đi?
Rũ mắt, anh nắm tay Tống Vĩnh Nhi, thành kính hôn cô.
Có vài lời, trong lòng anh nghĩ, nhưng lại không nói với cô: “Bảo bối, đây là lễ đính hôn duy nhất anh có thể dựa vào sức lực của mình để làm cho em. Anh thật sự rất xem trọng nó, hi vọng em hài lòng với tất cả.”
Lăng Ngạo vừa muốn gọi Trần An chuẩn bị xe đến nhà họ Tống, lại phát hiện Trần An đang đứng ở cửa với Nghê Chiến không biết đang bàn bạc chuyện gì.
Anh nhướn mày, tự mình đẩy xe lăn tới.
Trần An thấy anh tới, lập tức nói: “Cậu tư.”
Biểu cảm Lăng Ngạo cực nhạt, giọng nói cũng vậy: “Chuẩn bị xe, chuẩn bị đến nhà họ Tống. Lễ phục tiệc đính hôn cũng làm xong rồi, đi lấy luôn, sau đó đến nhà họ Tống thử.”
Trần An gật đầu: “Dạ.”
Nghê Chiến cúi đầu, nói gì đó bên tai Lăng Ngạo, Lăng Ngạo gật đầu, Nghê Chiến bèn cầm điện thoại bấm bấm, sau đó quay về phòng Cố Duyên.
Tống Vĩnh Nhi nhìn dáng vẻ thần bí của họ, cũng không hỏi nhiều.
Người định sẵn sẽ cùng đi cả đời với mình, đã biết anh, càng tin anh.
Lát sau——
Năm tháng tĩnh lặng, mây khói lượn lờ, ngọc bích cây cao, hoa bay bướm đậu.
Cảnh đẹp tắm trong ánh mặt trời vàng óng, người yêu bên cạnh, cuộc đời viên mãn vô dục vô cầu. Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo tới sân Tử Vi cung, trong từng cơn gió hiu hiu đợi Trần An mở cửa sau xe, cô lại cùng Trần An cẩn thận đỡ Lăng Ngạo lên ngồi ghế sau.
Khúc Thi Văn cũng cho điểm tâm bổ dưỡng đã chuẩn bị vào hộp đựng thực phẩm bằng gỗ tử đàn điêu khắc tinh xảo, đặt cả mấy hộp quà vào trong cốp sau xe.
Nhớ tới Trang Tuyết vẫn còn ở trong phòng Cố Duyên, Khúc Thi Văn mong ngóng Trần An nhanh chóng rời đi, đi càng xa càng tốt!
“Trần Tín đâu? Cả ngày hôm nay cũng không thấy nó. Còn Thanh Ninh nữa!”
Lên xe, cửa xe vừa đóng, Tống Vĩnh Nhi đã tò mò hỏi.
Tối qua Thanh Ninh đến tìm cô, còn nói muốn một bộ đồ ngủ quyến rũ, tủ quần áo của cô quá nhiều, cho nên để Thanh Ninh tự mình chọn một bộ mang đi.
Bây giờ nghĩ lại, con ngươi đen của Tống Vĩnh Nhi xoay chuyển, nhìn sắc mặt quái dị của Lăng Ngạo, lại nhìn tư thái cười không nói của Trần An, cô không nhịn được thử thăm dò: “Tối qua có phải Thanh Ninh bóc tem Trần Tín rồi không?”
Lăng Ngạo nhìn cô một cái: “Ừ, cô ấy chủ động. Anh gửi tin nhắn cho Tín, nói với cậu ấy, bất kể Thanh Ninh làm gì cậu ấy, cậu ấy cũng không được kháng cự.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Trần An: “…”
Tùy tiện bổ não đi, cô nhóc điên Thanh Ninh nửa đêm lẻn vào phòng Trần Tín, còn có thể có chuyện gì tốt?
Ai cũng có thể ảo tưởng ra phong cảnh đó, nhất định là Trần Tín không ngừng gọi đừng mà đừng mà, mà Thanh Ninh thì không ngừng ăn đậu hủ rồi!
Xe lái tới dưới lầu cửa hàng thiết kế lễ phục cao cấp của Chanel, Trần An ôn hòa nói: “Cậu tư, mợ chủ, xin đợi một chút, tôi đi lấy lễ phục.”
Trần An rất nhanh đã đi ra, hai tay trái phải còn cầm hai túi quà cực lớn. Sau khi lên xe, anh ta đặt túi lễ phục trên ghế lái phụ, tiếp tục lái xe đến nhà họ Tống.
Trên đường, Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo mười ngón đan vào nhau.
Khi cánh cửa thủ công đen huyền quen thuộc hiện ra rõ ràng trước mắt,, khi chiếc xích đu màu be trơ trọi lang thang dưới ánh mặt trời trong sân, Tống Vĩnh Nhi nhìn phong cảnh nhà mình, từng khóm cây ngọn cỏ đều thân thiết và đáng yêu như vậy.
Hốc mắt dần đỏ lên, nói không ra là cảm giác gì.
Nếu cô trước giờ chưa từng gặp Lăng Ngạo, cô bây giờ nhất định còn là bảo bối trong lòng bàn tay ba mẹ, không có chuyện gì thì ôm cánh tay ba, kéo cánh tay mẹ, nhõng nhẽo đùa giỡn, bất kể cô nghịch ngợm thế nào, ba mẹ cũng sẽ khoan dung cô.
Khuôn mặt mềm mại bị người ta nhéo một cái.
Cô ngẩng đầu, mới nhìn thấy Lăng Ngạo mặt không biểu cảm chăm chú nhìn cô.
Thu lại suy nghĩ, cô cười nhàn nhạt: “Em xin lỗi, em xuất thần rồi, nên xuống xe thôi.”
Lăng Ngạo lại nắm cằm cô, không cho cô cử động lung tung.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cô là kinh ngạc, trong con ngươi anh lại là thâm thúy vô bờ, hơi thở của họ rõ ràng phun lên gò má đối phương, hoa lệ ám muội.
“Bé ngoan, sau này lúc nào em muốn quay về thì chúng ta có thể quay về. Hơn nữa, bất kể em là con gái nhà họ Tống, hay là người phụ nữ của anh, anh đều sẽ trân trọng em trước sau như một. Em đừng lo lắng con đường sau này, anh nhất định sẽ trở thành người đàn ông em mong muốn.”
Con người sáng rực khẽ lóe, Tống Vĩnh Nhi bị lời nói của anh làm kinh ngạc, trong lòng khẽ gợn sóng.
Anh biết thuật đọc tâm sao, lại biết được cô đang nghĩ gì?
“Ông chú, em tin anh. Chỉ là em từ nhỏ lớn lên cạnh ba mẹ, lần đầu tiên tách khỏi họ lâu như vậy, lại gặp lại, thường sẽ cảm thấy rất cảm khái.”
“Ừ.”
Anh nâng tay giúp cô chỉnh lại lọn tóc mai nhỏ, lúc đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua tai cô, nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ sáng bóng của cô. Anh rõ ràng biết tại sao cô đỏ mặt, còn cố ý cười hỏi: “Em đỏ mặt rồi?”
Tống Vĩnh Nhi rũ mắt cười: “Ông chú! Anh thật là…”
“Haha, được rồi, không chọc em nữa.”
Trần An mở cửa xe đi ấn chuông cửa nhà họ Tống, quản gia nhanh chóng bước ra, thấy bóng dáng trên ghế chuyên dụng của Lăng Ngạo, lại thấy Tống Vĩnh Nhi hạ cửa sổ xe ló đầu nhỏ ra, lập tức mừng rỡ nói: “Cô cả quay về rồi, tôi mở cửa ngay.”
Lăng Ngạo vừa nghe giọng nói vui mừng của quản gia, liền biết cô nhóc ngày thường rất được yêu thích, nghĩ sau khi mình dẫn cô đi, tất sẽ có rất nhiều người đều đang nhớ nhung cô.
Trần An trực tiếp lái xe vào chỗ đỗ xe trong sân nhà họ Tống.
Rất nhanh, anh ta và Tống Vĩnh Nhi cẩn thận đỡ Lăng Ngạo từ ghế sau xuống, lúc xe lăn bạc chói mắt chậm rãi lăn qua thảm cỏ xanh trong vườn nhà họ Tống, nhanh chóng có hai bóng dáng vui vẻ trong biệt thự đi ra.
Tống Vĩnh Nhi đỡ Lăng Ngạo đang muốn vào cửa, vừa ngẩng đầu nhìn, cười: “Ba mẹ, con về rồi!”