Mành châu nửa kép hồn còn một, trắng thuần như tuyết đố đào hoa.
Cơ thể thướt tha của Tống Vĩnh Nhi như ẩn như hiện sau tấm rèm pha lê xanh nước biển ở phòng khách đến phòng bếp, bộ váy trắng như tuyết lần trước trên đường cao tốc đã nhìn thấy, trên gương mặt nhỏ nhắn không có trang điểm, lại áp đảo quần hùng, so với hoa đào của những ngày xuân cũng đều rạng rỡ hơn.
Lăng Ngạo yên tĩnh ngồi trên xe lăn, dịu dàng nhìn một cảnh này, dường như anh nhìn không phải là cô, mà là linh hồn của chính anh.
Nghê Chiến đi tới, tư thế dưới bóng hoa đăng thanh nhã như tranh vẽ: “Duyên Duyên đã đau thành ra như vậy rồi, cô nhóc nhà anh lại giống như không có chuyện gì vậy.”
Nếu như Duyên Duyên nhà anh ta có thể nhẹ nhàng trải qua mấy ngày đặc biệt đó, vậy thì tốt biết mấy?
Lăng Ngạo lúc này mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn anh ta: “Ăn cơm!”
Trước bàn ăn, Tống Vĩnh Nhi rất nhanh bê cái khay từ phòng bếp đi ra, cô có hơi căng thẳng liếc nhìn Lăng Ngạo, sau khi đi qua để cái khay xuống, không đợi cô đi lấy, hai tay như của nghệ sĩ dương cầm đã lần lượt lấy một cái bát qua.
Lăng Ngạo nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Có mệt hay không? Bản thân không thoải mái còn muốn bò dậy làm bữa sáng, biết mỳ em nấu rất ngon, nhưng sau này nếm thử tiếp cũng không muộn.”
Cô lại nhún nhún vai khẽ cười, cũng không nói chuyện.
Khúc Thi Văn cũng bê một cái khay tới, lấy ra một bát mì, còn mấy món ăn kèm, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nay coi như tôi thất trách, vậy mà để mợ chủ xuống bếp rồi.”
“Đâu có, là em muốn thể hiện sự vụng về, hại dược thiện chị khổ công chuẩn bị đều bỏ lại bên trong. Có điều lát nữa, chúng em lấy nó làm bữa trà chiều.”
“Ha ha, mọi người từ từ dùng, tôi đi xuống trước.”
Sau khi Khúc Thi Văn rời khỏi, Nghê Chiến liếc nhìn, cảm thấy có chút không tin: “Cô chủ như em, còn biết nấu mì?”
Ngửi mùi thơm, anh ta đã suýt chảy nước miếng.
Cầm đũa lên nếm thử, anh ta lúc này kinh ngạc đến nhướn mày, sau khi nuốt một miếng, nhìn Tống Vĩnh Nhi khen: “Cô nhóc, mỳ này của em có thể mở quán được rồi.”
“Ha ha, lần trước bệ hạ cũng nói như vậy.”
“Bệ hạ cũng từng ăn rồi?”
“Đúng, lần trước khi đến đây, từng nếm thử, còn mang một phần về cho phu nhân Nguyệt Nha, Phú Nhất đại nhân.”
Thấy Nghê Chiến thích, sự căng thẳng giữa lông mày của Tống Vĩnh Nhi rõ ràng đã bỏ xuống một nửa, cô liếc sang nhìn gương mặt sáng ngời như mặt trăng mặt trời đó của Lăng Ngạo, hơi cúi xuống, gắp một sợi mỳ bỏ vào miệng, hút nhẹ.
Tống Vĩnh Nhi bỗng nuốt nước bọt, trong đầu vụt qua chuyện anh trước đây ở trong bóng tối đem gương mặt đẹp trai vùi vào giữa hai đỉnh đồi của cô, biểu cảm lúc đó của anh, có phải cũng như này không? . Truyện Điền Văn
Thật đáng tiếc, đèn tắt, không có nhìn thấy cái gì cả.
Dùng sức khẽ lắc đầu, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy bản thân nhất định là ma nhập rồi, sao đột nhiên có suy nghĩ như vậy chứ?
Rõ ràng là một bông cúc tao nhã, thanh tú, sao có thể suy nghĩ mấy thứ dung tục này chứ?
“Ngon.” Lăng Ngạo mỉm cười: “Ngon hơn lần trước.”
“Chú! Sinh nhật vui vẻ!”
Tống Vĩnh Nhi vui vẻ hô lên, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của Nghê Chiến và Lăng Ngạo hồ hởi nói: “Lần trước chúng ta không phải tự điền vào một phần hồ sơ cá nhân sau đó cho nhau xem sao? Em nhớ sinh nhật lúc đó của chú, biết vừa qua không lâu, cảm thấy thật đáng tiếc. Cho nên em liền tra lịch vạn niên, sinh nhật ngày âm của chú chính là hôm nay!”
“Thì ra là như vậy!”
Anh ta mặt mày ghen tỵ nhìn Lăng Ngạo, nói: “Anh, cô nhóc nhà anh đối với anh cũng quá dụng tâm rồi! Thật khiến người ta ghen tỵ!”
Cách không xa, Trần An nhìn thấy một cảnh này, trong lòng cũng vui thay cho chủ tử nhà mình.
Nhớ lúc đầu khi chủ tử cứ muốn giữ mợ chủ ở bên người, có mấy lần hai người gây nhau, trừ chủ tử mình độc miệng ra, Trần An cũng cảm thấy mợ chủ có chút không biết tốt xấu.
Có thể là trong thâm tâm luôn thiên vị cho chủ tử nhà mình.
Nhưng, đó đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ nhìn lại, mợ chủ có thể đối với chủ tử một lòng một dạ, cũng là chủ tử chờ đợi được đến khi mây tan thấy ánh sáng.
Đôi mắt đen láy sáng bừng, lúc này phủ một tầng sương mù mê hoặc trong biển sâu, lan tỏa sự ám muội nhàn nhạt.
Anh mấy lần há miệng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói được.
Dưới bàn ăn, tay trái của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, trên bàn ăn, anh cầm đữa, ăn từng miệng lớn mỳ trường thọ cho chính tay bảo bối làm cho mình.
Hình ảnh này vốn dĩ rất đẹp mà ấm áp, nhưng lại khiến Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi sau khi nhìn sau, tự nhiên đau lòng.
“Chú, không sợ, ngày sinh nhật sau này, mỗi một ngày lễ, em đều ở bên anh, chúng ta sau này sẽ có tiểu bảo bảo của mình, một nhà chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Giọng nói ngọt ngào vang khắp trong biệt thự, anh đột nhiên buông tay cô ra, hai tay bê bát, húp hết nước mỳ trong bát.
Cầm khăn lau miệng, Lăng Ngạo cười: “Thật hy vọng em là một vu sư, câu nào nói ra đều có thể biển thành bùa chú, hơn nữa cách phá giỏi bùa chú, chính là không giải!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, càng nhìn càng đau lòng, càng nhìn càng thích.
Cô giơ tay sờ lên má của anh, nói: “Chú, anh sao khiến em thích anh như vậy chứ? Có cách gì để em đừng thích anh như vậy được không? Em bây giờ trong mắt trong mơ trong đầu trong tim, đều là anh, mỗi ngày trừ ở bên anh, em cũng không biết làm cái gì nữa, hình như cả người, cả linh hồn đều bị anh mê hoặc vậy. Chú, anh thành thật nói đi, anh có phải vu sư không? Có phải anh ở sau lưng em, đã làm cái gì với em không?”
Lời nói nhẹ nhàng, nói lời tâm tình xấu hổ, cộng thêm bộ dạng oan ức lại bướng bỉnh đó của cô, thật sự câu dẫn người khác chết đi được.
Vành tai của Nghê Chiến cũng đỏ lên.
Anh ta nhanh chóng ăn xong bát mỳ, rút tờ giấy ăn ở một bên lau miệng rồi bỏ chạy: “Tôi đi xem Duyên Duyên.”
Mà Lăng Ngạo, giờ mắt cũng đỏ lên.
Anh sao không biết chứ? Đây là cô nhóc này nhìn ra một mặt lạc lõng khác của anh, cố tình chọc anh, muốn khiến anh vui vẻ.
Giơ tay vuốt tóc của cô, anh khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc, về sau trong cuộc sống của anh chỉ có em, là sự bắt đầu cho mọi điều hạnh phúc tốt đẹp của anh. Anh tin em sẽ khiến anh hạnh phúc, chỉ cần em không rời xa anh.”
Tống Vĩnh Nhi thấy mũi hơi cay, nũng nịu nhìn anh: “Chú, anh thật đáng ghét!”
Lăng Ngạo sững người, giữa lông mày vụt qua nét căng thẳng.
Tống Vĩnh Nhi lại bật cười, nói: “Hạnh phúc của anh đặt hết lên người em, khiến em có cảm giác thành công nha!”
“Ha ha ha, ha ha~~~”
Tiếng cười trầm bổng của anh vang lên, kèm theo mùi hương thanh mát của hoa tử vi, thoang thoảng, tựa như giấc mơ.
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy đẩy Lăng Ngạo, nói: “Ba mẹ em từ Thanh Thành về rồi, vừa gọi điện cho em, nói muốn em về nhà một chuyến, chú, anh có muốn đi cùng không?”
“Được.” Lăng Ngạo mỉm cười: “Vừa hay lễ phục đính hôn của chúng ta đã làm xong hết rồi, lát nữa bảo Trần An đi lấy trực tiếp đưa đến nhà họ Tống, chúng ta ở nhà họ Tống thử, thuận tiện để ba mẹ vợ đại nhân đưa ra ý kiến giúp.”