Hôn Là Nghiện

Chương 241: Chăm sóc




Viết một mẩu giấy xanh tươi, gấp thành một mảnh thanh sơn lục thuỷ.

Trên đường từ Tử Vi Cung đến bệnh viện, phong cảnh cực kỳ tuyệt vời, Trần Tín đi trên con đường Hoàn Hiệu, ít xe, ít đèn giao thông, anh nhớ ở đó cũng có một bệnh viện tư nhân rất tốt.

Khi chiếc xe ngừng lại trong bãi đậu xe của bệnh viện, việc đầu tiên của Trần Tín là xuống xe chuẩn bị đi bế cô.

Thân ảnh thon dài đi vòng qua đầu xe, ngón tay vừa chạm tới cửa thì cửa xe đã tự mình mở ra rồi. . Đam Mỹ Hài

Mi tâm chợt nhíu lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần như trong suốt của Thanh Ninh, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Khom người xuống định bế cô, cô đã tự mình đặt chân bước xuống, vào giây phút đôi giày thể thao màu trắng đặt trên nền bê tông, Trần Tín cảm thấy như cô đang giẫm lên máu thịt của anh vậy, sao có thể đau như vậy chứ?

Trước đây anh luôn nói cậu tư không ổn rồi, cô Tống không ổn rồi, bây giờ, anh cảm thấy bản thân anh cũng không ổn rồi.

Con người nhỏ bé trước mặt từng bước từng bước đi về phía trước, đung đưa đôi chân trắng nõn, giống như hễ gió thổi qua là sẽ bị quật ngã vậy.

Bởi vì đau đớn, lại sợ đụng đến vết thương, tay phải của cô ấn chặt vào cổ tay trái, ngay cả bàn tay cũng không dám đụng.

Trần Tín tiến lên trước đỡ cô, cơ thể cô nghiêng qua né tránh!

Anh đuổi theo hai bước, lại dìu lấy, nhưng cô lại tránh đi!

Cô không thể nói chuyện với anh, cũng không muốn nghe thấy thanh âm của anh, cô biết mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái dán vào người anh, ai nấy đều ôn nhu đáng yêu lại hiểu chuyện hơn cô.

Cô là cái thá gì chứ?

Yêu thầm anh nhiều năm như vậy, bây giờ thành ra một thân nhếch nhác còn cần anh đi bệnh viện cùng nữa?

Trong từ điển cuộc đời của Hạ Thanh Ninh cô, yếu đuối, nhếch nhác là những từ không được phép tồn tại.

Yêu, chính là không ngại gian khổ, cứ tiến sâu vào, không yêu thì cũng phải ngẩng cao đầu, kiêu ngạo quay người.

“Cô Thanh Ninh!”

Trần Tín lại đuổi theo, bắt lấy cánh tay phải của cô, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào cô: “Tình trạng sức khoẻ hiện giờ của cô không thích hợp tức giận, tôi đi lấy số giúp cô, cô ở một bên đợi chút đi, tôi cùng cô đi khám bác sĩ.”

“Đủ rồi! Luận tuổi tác, anh bằng tuổi tôi, anh dùng kính ngữ với tôi sao? Luận giá trị bản thân, ông nội anh là Ngự thị của Thái thượng hoàng, là chính nhất phẩm, ông nội tôi là Tướng quân của Bộ tổng tham mưu, cũng là chính nhất phẩm, anh lại dùng kính ngữ với tôi? Luận về việc anh và tôi hai người chúng ta đều không có công danh, anh là chàng rể quý được ngàn vạn cô gái cạnh tranh theo đuổi, khao khát câu được, còn tôi là kẻ điên dốt nát kém cỏi chỉ biết gây rối, tuỳ hứng không hiểu chuyện cũng không đáng yêu, anh dùng kính ngữ với tôi? Luận tình cảm, trong lòng anh giữ một người giữ đến bao nhiêu năm qua cũng không nhìn trúng một ai, coi thường tất cả cô gái, tôi thì trơ mắt trông ngóng yêu thầm anh bảy năm, đến cuối cùng trở thành trò cười, anh dùng kính ngữ với tôi?”

Không biết là đau đớn, hay là tức giận quá độ, hay là thương tâm quá độ nữa.

Khẩu khí của Thanh Ninh lúc này bất luận có cao ngạo quật cường đến đâu, nhưng dưới đáy mắt của cô từ đầu đến cuối đều chất chứa sự đau thương tội nghiệp.

Trần Tín bị cô làm nghẹn họng không nói ra được một câu nào, nhưng vẫn khư khư túm lấy cánh tay phải của cô không chịu buông ra!

Thanh Ninh nhấc cánh tay trái bị thương lên, định đánh bàn tay lớn đang túm chặt lấy mình của anh, vào giây phút bàn tay của cô nhấc lên, băng gạc trắng toát làm đau mắt anh, anh lập tức buông cô ra, không dám ngăn lại nữa!

Đôi mắt cô có chút đỏ bừng lên, có hơi nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào anh: “Anh đừng tàn nhẫn như vậy được không? Anh không thể để cho tôi lặng lẽ mà tự sinh tự diệt sao? Anh bây giờ đang làm gì vậy, đồng cảm hay là bố thí? Thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không ngắn nữa, anh không biết tôi là loại người dù có bị thất bại cũng phải kiên trì làm hảo hán sao? Tôi cầu xin anh đừng có đi theo tôi nữa, nếu như đây là nhiệm vụ của anh, mong anh đợi tôi ở bãi đậu xe là được rồi, tôi lớn rồi, tôi không biết khám bác sĩ như thế nào sao?”

Đau đến chóng mặt, không khí mùa hè nóng nực khiến cho Thanh Ninh đang bị thương lại cộng thêm tâm trạng đè nén càng thêm chóng mặt hơn nữa.

Khuôn mặt tái nhợt bắt đầu xám lại, cả người cô lảo đảo đung đưa tại chỗ một hồi, nhìn thấy sắp ngất đi, Trần Tín sợ hãi vội vàng ôm lấy cô!

Sau khi đứng vững, cô gục đầu xuống dùng sức hít thở hai hơi, mí mắt càng lúc càng mở không ra nữa.

Trần Tín không nghe cô nói gì nữa, trực tiếp bế ngang cô lên xông vào trong bệnh viện!

Anh mượn một chiếc xe lăn từ y tá, cẩn thận đặt cô lên đó, rồi trực tiếp đăng ký hội viên độc quyền, có thể miễn bốc số, miễn xếp hàng mà trực tiếp khám.

Mang thẻ VIP đi tới cửa phòng chụp CT, sắc mặt Thanh Ninh cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.

Trần Tín nhìn thấy mắt cô hơi hơi mở ra một chút, mỉm cười cúi người xuống lau mồ hôi trên trán giúp cô: “Có phải đỡ hơn một chút rồi không?”

“Đừng đụng tôi!”

Hồi nãy Trần Tín đút cô uống một ngụm nước, đẩy cô ra chỗ điều hòa thông gió mạnh hơn, dùng khăn giấy thấm nước lau mặt cho cô, cô nhanh chóng đỡ hơn một chút, tình hình này có vẻ là do đau đớn và thời tiết nóng gây ra.

Thấy cô bây giờ dựng lên hàng phòng bị đối với mình như một con sư tử nhỏ, Trần Tín không những không tức giận mà còn cười cười.

Theo hướng dẫn của bác sĩ, anh đẩy cô vào phòng chụp phim, anh lui ra ngoài, thông qua một ô cửa kính nhỏ, anh nhìn cô từ từ giơ tay trái lên, nghe theo hướng dẫn của bác sĩ đặt ngón tay lên thiết bị.

Một lúc sau, cửa mở ra, anh nhanh chóng lao vào, lại đẩy cô ra ngoài.

Hai người đợi một lúc, cô y tá đưa ảnh chụp phim ra ngoài.

Thanh Ninh giơ lên hướng về phía đèn trần trên hành lang, nói: “Tôi đã nói rồi, chính là vấn đề khớp thứ hai của ngón giữa! Lãng phí thời gian đến đây quá!”

“Sao lại là lãng phí thời gian chứ, đến đây chụp phim một cái nhìn cho rõ ràng thì sẽ càng an tâm hơn a, dù sao cũng là tay, một bộ phận trên cơ thể con người, sau này mỗi ngày đều sẽ dùng nó, sao mà có thể bất cẩn được?”

Trần Tín cầm lấy ảnh chụp, đựng vào trong túi, tiếp tục đẩy cô đi về phía trước: “Chúng ta đi tìm bác sĩ khám một chút, tất cả đều nghe theo lời bác sĩ đi. Em tuy chuyên khoa mạnh hơn, nhưng dù sao cũng chưa có thành nghề, vẫn nên an phận ngồi trên xe lăn, có gì cần thì nói với tôi.”

Thanh Ninh bỗng chốc trầm mặc.

Cô cảm thấy như một giấc mơ.

Hình như quen biết Trần Tín lâu như vậy rồi, anh chưa từng một hơi nói với mình nhiều lời như vậy qua.

Vừa nãy cô mắng anh, bây giờ anh nói chuyện với mình, thật sự không dùng kính ngữ nữa.

Chữ cô, không nghe thấy nữa rồi.

Cô Thanh Ninh, ba chữ này, cũng không nghe thấy nữa rồi.

Thấy cô yên lặng, Trần Tín lại nhịn không được mà hỏi: “Có phải lại có chỗ nào không khoẻ không? Có muốn uống nước không?”

Cô lắc đầu, cúi đầu xuống, không nói chuyện.

Đi đến văn phòng bác sĩ, quả nhiên, như Thanh Ninh nói, băng gạt trên tay bị gỡ ra, sau khi bác sĩ thoa thuốc lên xong, dùng nẹp cố định ngón tay của cô, rồi lại thêm một lớp thạch cao vào ngón tay cho cô.

Trong suốt cả quá trình, cô đau đến mức sắp ngất đi, Trần Tín đứng đằng sau cô nhìn, không giúp được gì cả.

Đôi nắm đấm siết chặt lại, nhìn bộ dạng cô thà đau đớn cũng không kêu lên một tiếng, anh càng lo lắng hơn.

Khi y tá mang thuốc đã kê xong đến, Thanh Ninh đã đau đến mức không còn sức gì nữa mà dựa vào xe lăn.

Y tá lần lượt thông báo cách dùng và liều lượng thuốc, Trần Tín lắng nghe rất cẩn thận, toàn bộ đều đã ghi nhớ.