Lăng Dương vui vẻ gật đầu: “Được rồi được rồi! Rất cảm ơn cậu Nghê đã cho tôi cơ hội này! Trước giờ thương hiệu Húc Tâm của chúng tôi luôn được đánh giá rất cao!”
“Đánh giá ra sao không quan trọng, nhưng cậu phải đưa bản phô giấy phép cho tôi, trẻ con đều là tương lai của tổ quốc, nếu như đến kiểm tra hợp lệ còn không có thì cho dù là trẻ em nghèo ở vùng núi cũng không thể mặc được.”
Nghê Chiến chợt nhíu mày suy nghĩ, trông có vẻ như anh ta đang lo lắng cho nước cho dân.
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta, ban đầu cô còn không hiểu, nhưng bây giờ đã thấu tỏ rồi.
Chắc chắn là Lăng Ngạo muốn đụng đến nhà họ Lăng, bởi thế mới muốn lôi kéo Nghê Chiến đặt bẫy Lăng Dương trước, nhà họ Lăng có nhiều kẻ khốn nạn, xử lý được ai thì hay người nấy.
“Ôi trời, vừa nhìn là đã biết cậu Nghê là người ôm cả thiên hạ trong lòng, tôi còn không nghĩ ra được câu trẻ nhỏ là tương lai của tổ quốc nữa kìa, cậu Nghê đúng là người có lòng dạ Bồ Tát, xin cậu cứ yên tâm, chắc chắn thương hiệu của chúng tôi có đầy đủ giấy phép kinh doanh, phiếu chứng nhận kiểm nghiệm và giấy phép.”
Lăng Dương bắt tay Nghê Chiến, rồi dè dặt cất bản hợp đồng vừa mới ký vào trong cặp.
Nghê Chiến nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ ăn cơm, bèn nói: “Hiếm lắm mới có cơ hội gặp cậu ba, hay là cậu ở lại dùng cơm đi.”
Lăng Dương lập tức lắc đầu, ra vẻ buồn bã: “Tôi cũng muốn lắm nhưng gần đây lại bận quá, trong vòng hai ngày tôi sẽ tìm thời gian để mời anh đến nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố M dùng bữa, tiếp đãi anh Nghê chu đáo!”
Anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được cơm uống rượu, nịnh nọt Nghê Chiến, nhưng anh ta đặt mua đến tận hai mươi ngàn trang phục trẻ em, còn phải giao hàng trong thời gian một tháng, làm sao anh ta có thể ngồi im được?
Anh ta phải về công ty với tốc độ nhanh nhất, giao chuyện này lại cho công xưởng, hơn nữa anh ta có những thủ tục giấy tờ phải giấu giếm thì mới bước đến thành công được.
“Ha ha, người thành công như cậu ba thì bận rộn cũng phải, nếu là thế thì tôi sẽ không giữ cậu lại nữa.”
“Anh mới đúng là quý nhân thật sự, đợi tôi sắp xếp bữa tiệc xong rồi thì sẽ mời anh sau, tiểu tứ, cậu cũng phải đến đấy nhé.”
“Ha ha, chắc chắn cậu tư sẽ đến, Trần An, tiễn cậu ba đi.”
“Không cần phải tiễn đâu, tôi tự lái xe sang đây mà.”
Sau khi chuyện trò với nhau thêm một lúc, Lăng Dương mới bỏ đi trước ánh mắt nén cười của mọi người.
Cánh cửa căn biệt thự vừa đóng lại, Tống Vĩnh Nhi là người đầu tiên không nhịn nổi nữa, cô phá ra cười thành tiếng rồi hớn hở sấn về trước, cầm hai bản hợp đồng trên bàn trà lên xem, vừa đọc vừa cười: “Bản hợp đồng mà tiểu tam lấy đi không giống như hai bản này à?”
Nghê Chiến nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Sao cô lại biết?”
Lẽ nào khả năng diễn xuất của anh tệ đến thế hả?
Nếu như thật sự tệ đến thế thì sao Lăng Dương lại không nhận ra?
Đợi đã?
“Tiểu tam?” Nghê Chiến lại bật cười: “Thế mà chị cũng nghĩ ra.”
“Hừ! Dám gọi ông chú nhà tôi là tiểu tứ, anh ta nghĩ mình là ai kia chứ, tôi gọi anh ta là tiểu tam thì sao, không được à!”
Tống Vĩnh Nhi đọc bản hợp đồng với vẻ không phục, cô nói: “Hợp đồng nói là nếu như bên B không thể giao hàng đúng hẹn thì được xem như là vi phạm hợp đồng, phải trả gấp mười lần giá hàng hóa cho bên A, xem như tiền bồi thường.”
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi hết sức bất ngờ!
Cô nhìn Nghê Chiến rồi lại nhìn Lăng Ngạo, dè dặt nói ra suy đoán của mình: “Có phải bản hợp đồng mà tiểu tam mang đi ban nãy không có viết đoạn này không?”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt Tống Vĩnh Nhi, anh duỗi tay về phía cô.
Cô chậm rãi bước đến gần, trong lòng không dám tính toán xem con số này lớn đến mức nào.
Nhưng cô có thể chắc chắn rằng nếu đã diễn một vở kịch để lừa phỉnh tiểu tam, vậy chắc chắn Lăng Ngạo sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để khiến cho tiểu tam không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn được!
Nghê Chiến không khỏi thở dài: “Chị dâu, chị thông minh thật! Bị chị đoán trúng hết rồi, bây giờ chị cũng sắp trở thành người thông tuệ cái gì cũng biết như anh tôi rồi đấy!”
Tống Vĩnh Nhi đi đến trước mặt Lăng Ngạo, anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên miệng của mình, nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào đấy.
Lăng Ngạo nhìn cô với ánh mắt ôn hòa, nụ cười hết sức rạng rỡ: “Có điều em đoán sai một chuyện.”
Gương mặt của cô vẫn bình tĩnh, thực chất trong lòng lại cảm thấy thế giới này thật khắc nghiệt, nhất là lúc đứng trước tên hồ ly này: “Cái gì?”
Lăng Ngạo mỉm cười, đáp lại cô: “Anh sẽ không sử dụng hết mọi thủ đoạn để phá anh ta, bởi vì một khi có người biết tiểu tam nhận được công việc này, thì người không từ thủ đoạn để phá hoại sẽ xuất hiện, cho dù bọn họ tự biên tự diễn thế nào đi chăng nữa thì chúng ta chỉ cần ngồi đợi xem kịch thôi!”
“Anh cười đáng sợ quá!” Tống Vĩnh Nhi bĩu môi.
Người đàn ông mà cô yêu lại sử dụng thủ đoạn như thế này để đối phó với người khác, mặc dù cô biết thương trường như chiến trường, dối trá quân địch là chuyện nên làm, nhưng cô vẫn cảm thấy một Lăng Ngạo như thế này rất nguy hiểm. Nhưng mà, con người vẫn phải đối mặt với sự thật, nghĩ đến việc những người trong nhà họ Lăng gán tội lên cho Lăng Ngạo, bây giờ anh đáp trả bọn họ bằng cách này cũng không quá đáng một chút nào!
Gương mặt của cô lộ ra nét băn khoăn, cô nhìn vào mắt Lăng Ngạo, vừa thấy đau lòng vừa thấy xa lạ, rồi lại cảm thấy thoải mái.
Nhắc đến thì mới nhớ cô cũng không thật sự hiểu Lăng Ngạo, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bộ mặt mà cô không biết?
Hay là cô đều đã biết cả rồi, nhưng vì thế giới của cô quá đơn giản nên nhất thời không thể thích ứng được đây?
Lăng Ngạo chỉ thở dài, anh chầm chậm đứng dậy, ôm cô vào trong lòng mình, hứa hẹn một cách long trọng: “Bé ngoan, anh đảm bảo với em rằng anh vĩnh viễn không bao giờ tính kế em. Anh hứa rằng sẽ luôn trung thực, thành khẩn với em, nhất định anh sẽ làm được.”
Lời nói của anh rất êm tai, cũng rất cảm động.
Giọng nói du dương của anh giống như sợi xiềng xích lặng lẽ trói buộc hai người lại với nhau.
Tống Vĩnh Nhi khép mắt lại, cô cảm nhận được lồng ngực rộng lớn của anh, rồi mỉm cười: “Em tin anh!”
Trong mấy ngày nay, cô đã nhìn thấy được sự thay đổi của anh.
Một người đàn ông có thể vì mình mà làm đến mức này, đúng là không dễ dàng gì.
“Ông chú ơi, có thể bây giờ em còn quá yếu ớt nên mới cảm thấy sợ trước thủ đoạn của anh. Nhưng anh đừng để em làm ảnh hưởng đến mình, em chỉ hy vọng anh không bị tổn thương, nếu như bọn họ muốn hãm hại anh, vậy thì anh hãy đập chết bọn họ đi! Cho dù ở đâu hay vào lúc nào thì em cũng chỉ hy vọng anh có thể sống tốt mà thôi, có lẽ em không giúp được anh, nhưng em đảm bảo mình sẽ không làm liên lụy đến anh, khiến cho anh lúng túng tay chân khi làm chuyện gì đó đâu.”
Lời nói của Tống Vĩnh Nhi rất thật lòng, rất ấm áp, giống như ngọn lửa đang cháy lên trong lòng Lăng Ngạo.
Anh biết cô nhóc của anh là người hiểu chuyện nhất trên đời này.
Mẹ nói không sai chút nào, thật ra yêu một người là chuyện rất đơn giản, bỏ đi những mưu toan hỗn loạn đi, dùng tình yêu để đổi lấy tình yêu, cô ấy có thể vì bạn và xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, không tiếc bất kỳ giá nào.
Nghê Chiến thấy bọn họ ôm nhau, anh chợt vòng tay ôm mình trong vô thức.
Thật sự muốn đi tìm Cố Duyên bé bỏng, rồi cũng ôm cô ấy vào lòng như thế này!
Anh rút điện thoại ra để gửi tin nhắn cho Cố Duyên, trong lòng hết sức phiền muộn: “Không gặp được em thì anh chẳng muốn ăn cơm nữa.”