Lăng Dương nghe vậy liền sững sờ lúc này mới quay đầu lại cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ đang nằm trên ghế sofa này.
Cô nhóc kia nhìn thấp hơn Tống Vĩnh Nhi một cái đầu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lại rất là xinh đẹp, nhìn làn da trắng bóng lộ ra ngoài trên cánh tay bắp chân nhỏ của cô ta kìa, chậc chậc chậc, mấy năm nay anh ta đã chán ghét mấy người phụ nữ trang diễm đậm nên tìm không ít sinh viên, chơi qua các loại phụ nữ cũng không ít.
Như thế nào lại không gặp loại phụ nữ giống như ở bên cạnh Lăng Ngạo này nhỉ, từng người đều trong veo như nước, hoa sen ở nước trong mà.
Lăng Dương chính là một tên háo sắc từ trong trứng!
Một khi quan sát người phụ nữ nào thì ánh mắt kia của anh ta chính là không hề che giấu.
Mọi người đều đang lo lắng cho Hạ Thanh Ninh nên tất cả lực chú ý đều dồn hết lên người cô ta nhưng Tống Vĩnh Nhi lại nhìn thấy.
Trong lòng buồn nôn một trận, sao trên đời này lại có thể có một người đàn ông buồn nôn như vậy được chứ?
Quá bẩn thỉu!
May mà chú và anh ta không cùng huyết thống!
Cô lấy áo choàng của mình xuống tiến lên coi nó như một chiếc chăn mà trùm lên trên người Hạ Thanh Ninh.
Chỉ một động tác như vậy đã làm cho tất cả mọi người giật mình sau đó tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn về phía Lăng Dương!
Lăng Dương vẫn không hề hay biết mà tiếp tục đánh giá Hạ Thanh Ninh, không nhìn được cơ thể của Hạ Thanh Ninh nên anh ta chuyển dời lực chú ý lên trên cổ của cô ta, nhìn xem nơi đó bởi vì đau đớn thút thít mà co lại co lại không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn ha ha cười lên.
Nghê Chiến không vui trừng mắt liếc anh ta một cái: “Đây là cậu ba đúng không? Sao em gái tôi bị thương, mà anh lại cao hứng như vậy nhỉ?”
Nói xong anh ta nghiêng người sang trực tiếp ngăn ở giữa Hạ Thanh Ninh và Lăng Dương!
Cho dù tới từ thành phố H nhưng tiếng xấu của Lăng Dương Nghê Chiến cũng đã được nghe thấy từ lâu, mấy người con kia của nhà họ Lăng không có ai tốt cả!
Trần Tín sắc bén nhìn Lăng Dương một cái sau đó dịch ra, nhìn Trần An ở cách đó không xa, nói: “Anh cả, mau gọi Trang Tuyết tới đây đi!”
Trần An nói: “Anh đã gọi rồi còn nói rõ là ngón tay bị thương chảy máu, cô ấy đang nhanh chóng tới đây rồi.”
Sắc mặt Lăng Ngạo thâm trầm nhìn Trần Tín một chút, bởi vì có Lăng Dương ở đây nên anh không tiện mở miệng nói chuyện mà lấy ra giấy bút để sẵn ở trong ngăn trên xe lăn ra trực tiếp viết xuống mấy chữ sau đó đưa cho Trần Tín nhìn một chút.
Nguyên nhân.
Trần Tín liền nói ngay: “Tôi đi lên gõ cửa phòng cậu Nghê nhưng cô Hạ Thanh Ninh lại tưởng rằng tôi gõ cửa phòng cô ấy, sau khi cô ấy mở cửa ra mới biết là hiểu lầm nên đóng cửa lại chỉ là lúc đóng cửa thì tay của cô ấy đang để ở trên khung cửa.”
Anh ta nói đơn giản như vậy nhưng sau khi Tống Vĩnh Nhi nghe xong cả người lại run lên một cái!
Chất lượng cánh cửa ở Tử Vi Cung đều vô cùng tốt, ngay cả cửa phòng của mèo Tống Vĩnh Nhi cũng vì sợ lúc Trân Trân ra vào sẽ bị thương nên thường xuyên nói với Khúc Thi Văn dặn dò người làm đem cửa phòng mèo chuyển hết thành cửa mềm nếu không Trân Trân nhỏ như vậy mà cánh cửa lại nặng như thế, làm không tốt một chút thì chính là một mạng nhỏ ra đi đấy!
“Có cần tới bệnh viện hay không?” Tống Vĩnh Nhi lo lắng: “Bị như vậy có thể bị vỡ mạch máu không nhỉ? Nhất định sẽ rất đau đúng không? Tay đứt ruột xót mà!”
Hạ Thanh Ninh cắn răng chỉ cảm thấy gân ở đầu ngón tay giật giật kéo theo lòng của cô ta cũng nhảy dựng lên theo, mỗi một lần nhảy lên đều mang theo đau đớn kịch liệt, đau đến mức cô ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ừm! Đau! Đau đến mức muốn chết luôn!”
Cô ta sợ mất mặt nên không dám khóc thành tiếng, rên cũng không rên lên một tiếng!
Mà bây giờ Tống Vĩnh Nhi đang nói chuyện với cô ta không thể nghi ngờ là đang cho cô ta một cơ hội để phát tiết đau đớn!
Nhưng đã mở miệng được một lần thì sẽ không nhịn được nữa, sau khi cô ta đau đớn rên lên một tiếng liền quay mặt đi chỗ khác để mặc cho Trần Tín dùng sức giữ chặt ngón tay của cô ta, cô ta cắn môi chịu đựng đến mức cánh môi kia cũng sắp bị cô ta cắn nát rồi!
Trên khuôn mặt không trang điểm trắng nõn rất ít khi để lộ ra trước mặt nhiều người kia đang chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt óng ánh, từng giọt lớn rơi xuống.
Rốt cuộc Trần Tín vẫn chậm rãi nâng tay lên vòng ra phía sau cô ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai lần, nói: “Cố gắng nhịn một chút, lát nữa sẽ có thuốc giảm đau hoặc là để Trang Tuyết tiêm cho cô một mũi giảm đau nhé.”
Giọng nói của anh ta dịu dàng một cách khó tả thậm chí còn hơi khàn khàn giống như chính anh ta cũng đang bị đau như Hạ Thanh Ninh vậy.
Giọng điệu này giống như là đang dỗ dành trẻ nhỏ cũng như lặng lẽ tiết lộ tiếng lòng của anh ta.
Bỗng nhiên Lăng Dương chen tới nói với Nghê Chiến: “Tôi biết một bác sĩ chỉnh hình rất nổi tiếng, để tôi đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé!”
“Không cần!”
Không đợi Nghê Chiến mở miệng, Trần Tín đã cự tuyệt.
Nghê Chiến cũng không vui lắc đầu: “Không cần đâu!”
Lăng Dương kinh ngạc sờ lên cái mũi của mình, anh ta nịnh nọt nhầm chỗ rồi à?
Lúc này bỗng nhiên Khúc Thi Văn nhanh chân đi tới mở cửa sau ra nhưng lại thấy Trang Tuyết dẫn theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cùng đi đến.
Trong chớp mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi!
Ánh mắt Lăng Ngạo giống như là dao nhọn phóng ra từng tia lạnh lùng sắc bén!
Trần An lạnh giọng nói: “Ai cho phép cô đưa người ngoài vào đây?”
Rốt cuộc Trang Tuyết cũng nhìn thấy Trần An, vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt anh ta dịu dàng nói: “Tổn thương đốt ngón tay có thể nghiêm trọng tôi sợ một mình không ứng phó được, cô ấy là trợ lý của tôi.”
Trần An lui lại hai bước nhanh chân đi tới chỗ Khúc Thi Văn sau đó nắm chặt tay Khúc Thi Văn không nói một lời.
Sắc mặt Trang Tuyết trắng bệch không cam lòng nhìn anh ta một cái sau đó lại nhanh chóng dẫn trợ lý đến trước mặt Lăng Ngạo: “Cậu tư!”
“Cậu tư!”
Cô gái trợ lý này chào hỏi xong liền trực tiếp nhảy tới bên cạnh Trần Tín vừa nhỏ giọng nói vừa cố ý lộ ra bộ ngực ở trong cổ áo kéo thấp cọ cọ lên người Trần Tín: “Tổng giám đốc, mấy ngày nay em chưa được gặp anh rồi, hôm nay có một bộ phim mới ra sắp được công chiếu, người ta mời anh đi xem có được không?”
Lăng Ngạo nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là đang nổi giận.
Lăng Dương nhanh chóng phản ứng lại: “Tiểu Tín Tín là Tổng giám đốc á?”
Nói xong anh ta lại nhanh chóng quay người lại nhìn Lăng Ngạo: “Em tư, không phải em nói em chỉ làm chút kinh doanh nhỏ thôi mà sao lại để Tiểu Tín Tín làm được tới chức vị Tổng giám đốc vậy? Đây mà là kinh doanh nhỏ bình thường à?”
Bên kia, nữ trợ lý lại đang nũng nịu nói: “Tổng giám đốc ~! Rất lâu rồi người ta không được gặp anh, người ta thật sự rất nhớ anh đấy!”
Hạ Thanh Ninh không chịu được nhắm mắt lại dùng sức giãy dụa muốn rút ngón tay của mình về!
Trần Tín biến sắc mặt giữ càng chặt hơn không chịu buông ra: “Đừng lộn xộn!”
“Tổng giám đốc, các đồng nghiệp ở Hậu Cung đều nói ngài có một người em gái giống như là tiểu tiên nữ, chính là cô ấy à?” Cô gái kia cười ha ha, lại nói: “Chào cô, anh trai cô rất là lợi hại đấy, còn trẻ như vậy mà đã là Tổng giám đốc của công ty rồi, ở công ty của chúng tôi có rất nhiều cô gái hâm mộ anh ấy, tôi cũng là một trong số bọn họ luôn!”
“Hậu Cung? Em tư? Em nói xem chuyện này là gì vậy? Anh mặc kệ, dù sao hôm nay anh cũng đã tới đây rồi thì em nhất định phải đưa anh tới tham quan công ty của em mới được? Xem các em làm cái gì?”
“Anh buông tay ra, hu hu… tay của tôi bị phế đi cũng không cần anh quan tâm! Hu hu..anh đi ra! Đi ra đi!”
Đám người đều mang suy nghĩ riêng, trong phòng khách lập tức rối bời.
Nghê Chiến giận dữ, quát to một tiếng: “Tất cả im miệng hết cho tôi! Muốn ôn chuyện muốn yêu đương muốn làm gì thì cút sang hết một bên cho tôi! Bây giờ lập tức xem tay cho Hạ Thanh Ninh đi!”
Một tiếng gào lên này khiến phòng khách đang ồn ào lập tức yên tĩnh hoàn toàn!
Lúc này Trang Tuyết mới để ý tới vẻ lạnh lùng trên mặt Lăng Ngạo nên vội vàng mang theo hộp thuốc đi lên phía trước: “Để tôi xem một chút, tôi sẽ xem!”