Hôn Là Nghiện

Chương 236: Phế bỏ




Tống Vĩnh Nhi dời mắt sang chỗ khác nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lăng Dương đang nhìn chằm chằm vào trên người mình.

Cảm giác này giống như bị con ruồi nhìn chằm chằm vào, nhưng mà cô nhịn.

Đẩy Lăng Ngạo đi đến trước ghế sofa, Tống Vĩnh Nhi liếc mắt nhìn Trần Tín một cái, Trần Tín hiểu ý liền đi lên cùng Tống Vĩnh Nhi một trái một phải đem Lăng Ngạo từ trên xe lăn chuyển qua trên một chiếc ghế sofa đơn nhỏ.

Lăng Dương thấy thế trong lòng vui mừng, anh ta vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình cười híp mắt nói: “Em dâu, tới đây ngồi đi!”

Tống Vĩnh Nhi không thèm liếc mắt nhìn anh ta mà chỉ ngồi xuống thành ghế của Lăng Ngạo đang ngồi: “Anh ba không cần khách sáo như vậy, em ở nhà mình nên đương nhiên là sẽ không khách sáo đâu.”

Trong chớp mắt cô ngồi xuống này, Tống Vĩnh Nhi mới cảm nhận được váy của cô quá bó sát nên hơi chật.

Ngực quá lớn, eo quá nhỏ, mông quá vểnh lên.

Lại phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp giống như yêu tinh của cô có thể không làm cho người ta muốn phạm tội sao?

Lăng Ngạo búng tay với Trần An một cái, Trần An biết ý liền đưa lên một chiếc áo choàng màu hồng nhạt, Lăng Ngạo nhận lấy tao nhã vung tay lên một cái nhẹ nhàng đem áo choàng rộng rãi kia bao trùm hết dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn duyên dáng của Tống Vĩnh Nhi lại cũng đem ánh mắt trần trụi đánh giá của Lăng Dương ngăn cách ở bên ngoài áo choàng.

Lăng Dương hận đến nghiến răng.

Bọn họ ở bên ngoài liều sống liều chết mới có thể kiếm được một chút tiền tiêu vặt còn tên phế vật này thì hiển nhiên không cần làm cái gì hết mà đã có ông cụ nuôi hơn nữa còn có một báu vật nhỏ nhân gian khó cầu như thế này phục vụ ở bên người.

Thật sự là không công bằng!

Bưng tách cà phê lên nếm thử một ngụm, là hương vị Macchiato vô cùng thuần chính.

Anh ta không biết đây là cà phê Trần Tín pha cho Nghê Chiến trước đó, mang lên hai tách nhưng Nghê Chiến chỉ uống có một tách, Trần An nếm thử một ngụm thấy đã nguội đang định đổ đi thì nghe tin Lăng Dương tới, anh ta cũng lười pha cho Lăng Dương tách khác nên trực tiếp bưng vào trong phòng bếp hâm nóng lên rồi bưng ra.

Mà giờ khắc này, Khúc Thi Văn tự tay bưng khay đồ ra sau đó đặt hai tách cà phê xuống trước mặt Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi.

Đây mới là loại cà phê mới xay và pha xong mà vợ chồng Lăng Ngạo thích nhất: Latte Caramel.

“Em tư thật sự là có phúc lớn đấy, có em dâu xinh đẹp như thế này chăm sóc ở bên người lại còn được ở trong tòa nhà lớn như vậy nữa.”

Lăng Dương khẽ cười: “Không biết bao giờ anh ba mới có năng lực tự lập nên địa vị của mình sau đó chuyển ra ngoài ở nhỉ.”

Tống Vĩnh Nhi cũng khẽ cười đáp lại, nói: “Nếu như anh ba cũng bị tai nan xe cộ từ nhỏ khiến cho hai chân tàn tật giống như Lăng Ngạo nhà em thì có lẽ cũng đã tự lập sớm rồi chuyển ra ngoài ở rồi.”

Thật sự nghĩ chú của cô dễ bắt nạt ư?

Mở miệng ngậm miệng là châm chọc khiêu khích!

Thấy dáng vẻ trầm tĩnh như thiền tư của Lăng Ngạo như thế hiển nhiên là tập mãi thành quen nhưng cô lại không thể quen với điều đó được.

Muốn bắt nạt người đàn ông của cô thì phải hỏi qua cô trước đã!

Lăng Dương lại không ngờ rằng Tống Vĩnh Nhi sẽ mở miệng trước, anh ta sửng sốt một chút mới nghiền ngẫm cười cười: “Ha ha, có người xót em tư kìa, cái miệng này của em dâu nhìn rất đẹp, giọng nói cũng rất ngọt ngào mà lời nói ra lại không nể mặt như vậy!”

“Em còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, anh ba bao nhiêu tuổi em không biết nhưng nhìn qua hẳn là lớn hơn em hai giáp nên đương nhiên là có lòng độ lượng rồi.”

“Khụ khụ.”

Lăng Dương bị lời nói của cô nhóc này làm cho sặc một cái, thật sự là đầu óc cũng bắt đầu đau.

Cái gì gọi là nhìn qua lớn hơn cô hai giáp?

Một giáp mười hai tuổi, hai giáp là hai mươi bốn tuổi…

Lăng Dương hơi sửa sang lại bộ quần áo hoa hòe của mình một chút, trong lòng tổn thương nhưng lại giả vờ như đang trấn định, dời sang chủ đề khác: “Em tư, không phải em nói cậu Nghê cũng ở đây sao? Mấy chuyện quyên tặng quần áo cho trẻ em nghèo khó cũng chỉ có danh tiếng tốt đẹp thôi nhưng nếu cậu Nghê có thể thông qua đó để mở ra chút quan hệ và giúp đỡ anh đặt nền móng thì khi danh tiếng này truyền ra ngoài hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với làm quảng cáo.”

Phải biết rằng cô ruột của cậu Nghê là phu nhân Nguyệt Nha đấy, phu nhân Nguyệt Nha ở trong lòng của con dân Ninh Quốc giống y như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy, thương hiệu quần áo trẻ em của nhà bà ta còn là một thương hiệu từ thiện, một khi việc này được công khai ra ngoài thì tiền quảng cáo trong rất nhiều năm của Lăng Dương sẽ giảm bớt đi!

Sáng nay trong điện thoại Trần An đã đem tin tức này báo lại cho Lăng Ngạo nên lúc này Lăng Ngạo một tiếng liền đáp ứng!

Lăng Ngạo liếc mắt nhìn Trần Tín.

Trần Tín sửng sốt một lát sau đó quay người đi lên lầu ba.

Anh ta biết cậu tư muốn mình đi lên mời cậu Nghê nhưng bây giờ khách đang ở trên lầu ba cũng không chỉ chỉ có một mình cậu Nghê mà còn có cả Hạ Thanh Ninh nữa.

Đi lên lầu nhưng đầu óc Trần Tín lại đang hỗn loạn mà ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn theo.

Luyện võ, rèn luyện thân thể nhiều năm nên thể chất của anh ta không nên như thế.

Phòng của Hạ Thanh Ninh và phòng của Nghê Chiến đối diện nhau.

Lúc anh ta tới gõ của phòng của Nghê Chiến lại không để lại dấu vết liếc nhìn sang cửa phòng của Hạ Thanh Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh, một cô gái thích cười đùa vui vẻ như thế lại đột nhiên có thể khiến cho mình yên tĩnh giống như không tồn tại là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.

Nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng.

Có lẽ là ở quá gần nên Hạ Thanh Ninh còn tưởng rằng đang gõ cửa của cô ta nên ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy!”

Lúc nhìn thấy Trần Tín đứng ở cửa phòng đối diện cô ta mới hoảng hồn, trong mắt tràn đầy ảo não và đau đớn, một tay giữ chặt lấy khung cửa một cái tay khác lại vô thức làm động tác dùng sức đóng cửa lại.

Vừa đúng lúc Nghê Chiến ở đối diện mở cửa ra, cửa vừa mở ra lại chỉ nghe thấy một tiếng kêu to thống khổ truyền đến từ phía đối diện: “A ~!”

Hạ Thanh Ninh đóng cửa quá nhanh nên đã đem ngón tay của mình kẹp vào cửa!

Đều nói tay đứt ruột xót nên một cô gái bình thường rất quật cường như cô ta cũng không chịu được mà trực tiếp nhíu lại khuôn mặt nhỏ cả người ngồi sụp xuống, tay phải giữ thật chặt tay trái của mình, đau đến mức nước mắt lưng tròng!

“Hạ Thanh Ninh!”

Nghê Chiến bị dọa sợ, vừa rồi tiếng cô ta dùng sức đóng cửa lại còn đang quanh quẩn ở bên tai anh ta, dùng sức như vậy hơn nữa tất cả đồ đạc ở Tử Vi Cung này còn đều là tốt nhất nên đương nhiên chất lượng của cánh cửa kia cũng rất chắc chắn, ngón tay của cô nhóc này sẽ không bị phế đi chứ?

Anh ta vội vàng đi đến nhưng lại có một người còn xông đến nhanh hơn cả anh ta!

Trần Tín tiến lên một tay ôm ngang thân thể đang cuộn tròn lại của cô ta, sắc mặt căng thẳng không nói lời gì liền đi vào trong thang máy!

Nghê Chiến nhanh chóng đuổi theo, ba người cùng nhau tiến vào thang máy.

Hạ Thanh Ninh chỉ cảm thấy hai ngày nay chính là ngày tai nạn của mình!

Nghê Chiến ở bên cạnh lo lắng hỏi han cô ta cái gì nhưng cô ta lại không nghe rõ được một câu nào, cô ta chỉ nhìn thấy móng tay của mình gần như đã tróc ra, dòng máu đỏ tươi thuận theo đầu ngón tay rơi vào áo của Trần Tín.

Cửa thang máy vừa mở ta, đầu tiên là Trần Tín ôm Hạ Thanh Ninh vọt ra sau đó gọi to với Trần An: “Anh cả! Gọi Trang Tuyết tới đây! Lập tức tới đây!”

Đám người nghe tiếng liền biến sắc mặt, Tống Vĩnh Nhi lại càng bị dọa sợ vội vàng đứng lên nhìn xem: “Hạ Thanh Ninh sao vậy?”

Sắc mặt Lăng Ngạo căng thẳng!

Trần Tín đặt Hạ Thanh Ninh ngồi trên ghế sofa của Lăng Dương hai tay giữ chặt lấy đầu ngón tay đang chảy máu của cô ta, nhìn cô ta đau đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô lực, cảm nhận được bàn tay nhỏ của cô ta đang run lẩy bẩy ở trong lòng bàn tay mình không đành lòng rút lui.

Hai mắt Lăng Dương lại sáng lên vội vàng đứng dậy tiến lên bắt tay với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, cậu Nghê, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Cô gái xinh đẹp này là?”

Lúc này Nghê Chiến không rảnh để xã giao nên trực tiếp ném ra một câu: “Em họ của tôi!”