Cầu thang xoắn ốc màu trắng, quanh co như giấc mơ.
Lúc Trần Tín theo Thanh Ninh lên đây, bản thân anh không có cảm giác gì cả, nhưng Thanh Ninh đi ở trước mặt anh lại bước đi rất chậm.
Cô cứ cúi thấp đầu, ánh mắt cứ nhìn lén vào những bước đi không xa không gần của anh.
Cái cảm giác ở bên cạnh này rất tốt, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa có bất kỳ danh phận mà người yêu nên có nào.
Đi thẳng đến phòng mèo, Thanh Ninh vừa định quay người lại nói với anh một câu, nhưng anh lại đóng cửa ở bên ngoài, còn cách cánh cửa nói với cô: “Cô Thanh Ninh, cậu Nghê căn dặn cô không được đi xuống trong một tiếng nữa!”
Tuy Trần Tín cũng dùng kính ngữ với cô, nhưng Thanh Ninh rõ ràng có thể cảm nhận được sự đối đãi lạnh nhạt và xa cách của anh đối với mình.
Lúc anh nhìn Cố Duyên và Tống Vĩnh Nhi, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Cô đã nhìn thấy hết rồi.
Thanh Ninh buồn phiền mà bĩu môi, trực tiếp tiến lên trước kéo cửa phòng ra, trừng khuôn mặt vô cảm của Trần Tín, cô vươn tay ra ngoài, túm lấy cánh tay của Trần Tín, trực tiếp túm anh vào trong!
Meo~!
Trân Trân kêu một tiếng, suýt chút nữa đã bị bước chân hỗn loạn của Trần Tín giẫm trúng, giật mình mà nhảy sang một bên.
Trần Tín rất nhanh liền đứng vững lại, có chút không vui mà nhìn cô: “Cô Thanh Ninh, cô có căn dặn gì thì cứ nói thẳng, không cần động tay động chân đâu.”
“Được!”
Thanh Ninh nhìn chằm chằm vào anh, đi đến trước mặt anh, khoảng cách giữa hai ngón chân chỉ có hơn mười phân.
Trần Tín cảm thấy khoảng cách như vậy không tốt lắm, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phà trên áo sơ mi của anh, dùng lực thở như vậy còn không nhìn ra bộ dạng ẩn nhẫn đó sao, rõ ràng là đang tức giận.
Nhưng Trần Tín không hiểu tại sao cô lại tức giận.
Trầm mặc hai giây, anh có chút hiểu rồi, mà cũng có chút không hiểu: “Cô là bạn gái của cậu Nghê không sai, nhưng mà cậu Nghê thích ai không phải là điều mà chúng ta có thể quyết định được. Lúc nãy cậu ấy đi tìm Duyên Duyên, không phải cô còn giúp bọn họ lựa chọn chỗ nói chuyện sao?”
Mái tóc ngắn màu đỏ rực ở ngay trước ngực anh, rõ ràng có thể khiến người ta nhìn một cái là động lòng ngay, nhưng lại bị các loại màu sắc trang điểm che đi những cảm xúc nên có, giống như là lớp sương mù bao phủ trước mặt người thật vậy, khiến cho Trần Tín cảm thấy, cô Thanh Ninh ở trước mắt này vĩnh viễn đều nhìn không chân thực!
Cô đột nhiên khẽ cười hài hước một tiếng, nói: “Bây giờ tôi không ra khỏi căn phòng này, tôi cũng có việc muốn dặn dò anh.”
Trần Tín nhướng mày.
Cứ cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Thanh Ninh nói: “Nhiệm vụ bây giờ của anh chính là đứng yên không được động đậy, cho dù tôi làm gì với anh, cũng không được động đậy!”
Trần Tín nhìn cô ta một cái từ trên xuống dưới.
Nghe nói cô ta đã từng học qua Taekwondo, nhưng anh không sợ, dù sao chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, chiêu thức có tàn nhẫn đi nữa, anh cũng có thể chịu đựng được.
Hơn nữa, khi anh học kung fu, bị đánh cũng là chuyện thường xảy ra.
“Được!”
Anh đáp rất dứt khoác, đợi cô phát tiết hết tất cả những sự không vui trong lòng mình lên người anh.
Nhưng—
Thanh Ninh lại tiến lên trước một bước, đầu ngón chân hai người đụng vào nhau.
Sau lưng Trần Tín đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn lùi lai, nhưng đôi tay nhỏ của cô lại kéo lấy bàn tay lớn của anh!
Một đôi tay, một trái và một phải, mười ngón tay đan vào nhau!
“Cô Thanh Ninh!”
“Tôi, tôi cũng muốn tỏ tình với Nghê Chiến, chỉ là anh cũng biết tính cách nóng nảy của tôi không thích hợp với những lời nói âu yếm như vậy, cho nên, tôi sợ đột nhiên nói ra, anh ấy sẽ bị tôi doạ. Anh giúp tôi một cái, nghe tôi tỏ tình, sau đó cho tôi chút ý kiến?”
“…”
Trần Tín có chút hối hận, cô nhóc này thật biết chơi, đủ chiêu đủ trò, khiến anh ứng đối không ngơi tay.
Thanh Ninh đột nhiên thu ánh mắt đùa nghịch lại, rất nghiêm túc mà nhìn anh.
Ngay cả khẩu khí tự tôn và ung dung hờ hững thường ngày cũng đột nhiên trở nên rất tĩnh.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, em luôn không dám tỏ tình với anh, bởi vì em biết trong lòng anh luôn có một người?”
Cô ta nhìn chăm chăm vào anh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng Trần Tín lại âm thầm suy nghĩ: Trong lòng cậu Nghê luôn có một người? Vậy cậu ấy đối với Duyên Duyên, đối với Thanh Ninh là sao?
Thanh Ninh nắm chặt lấy tay của anh, nói tiếp: “Em đã nhìn thấy hai người ở cùng nhau, cũng biết mối quan hệ của hai người đã rất tốt, cũng biết sau đó cô ấy rời đi rồi. Em hiểu anh không phải là loại đàn ông lạm tình, cho nên cũng không rõ là đoạn tình cảm đó đối với anh rốt cuộc là phải qua bao lâu mới có thể khiến anh dần quên. Cho nên, nếu như em không tỏ tình, cứ như vậy mà ở bên cạnh anh, rảnh rỗi ồn ào với anh, nói chuyện với anh, còn được cảm thấy thân cận một chút. Nhưng nếu em lên tiếng rồi, nhất định sẽ khác biệt với trước. Em biết mỗi một người đều nên đối mặt với hiện thực, không thể bởi vì sợ bị từ chối mà yếu đuối thành một con quỷ nhát gan, nhưng mà, em chính là nhát gan như vậy đó, em không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bị anh từ chối.”
Cô ta nói mãi nói mãi, khoé mắt hiện lên chút đỏ hoe.
Những giọt nước mắt pha lê mang máng hiện ra, nhưng lại bị tính khí cứng đầu của cô đánh tan trên đôi lông mi dài.
Trần Tín cứ bị cô nhìn chằm chằm như vậy, cũng nhìn chăm chăm vào cô.
Bàn tay to lớn bất tri bất giác khẽ siết lại, chỉ bởi vì anh có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm của cô Thanh Ninh dành cho cậu Nghê.
Không biết đã đọc qua trong quyển sách nào nữa, rằng mỗi một người dùng trái tim để yêu một người sâu đậm, đều được tha thứ và tôn trọng.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, Trần Tín không khỏi nghĩ, nhân vật như tiên như hoạ giống như cậu Nghê, đồng thời được Duyên Duyên và cô Thanh Ninh, còn có ngàn vạn thiếu nữ không biết tên ái mộ cũng là rất bình thường.
Chỉ là hiện tại quan hệ phức tạp, anh không muốn thấy người vô tội thương tâm.
“Cô Thanh Ninh, thực ra trên đời này vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt, chưa chắc là cứ phải ở ì trên một cái cây đâu. Tôi cũng sẽ khuyên Duyên Duyên, bảo nó thu tâm lại, cắt đứt suy nghĩ đối với cậu Nghê, cô cũng sớm chút mà quay đầu là bờ đi!”
Đôi đồng tử của Trần Tín khẽ lập loè, có chút xao động mà nhìn cô ta.
Nhìn quen bộ dạng la lối om sòm tuỳ hứng của cô rồi, đột nhiên nhìn thấy cô đỏ mắt, thâm tình dạt dào như vậy, thật sự là cảm thấy không thích ứng được.
Thanh Ninh nhìn sâu vào anh một cái xong, thì cười phụt một tiếng.
“Anh cũng cảm thấy chỉ cần tôi tỏ tình thì nhất định sẽ nhận phải từ chối, đúng không?”
Cho nên mới ngay cả kiến nghị cũng lười cho, mà trực tiếp bảo cô đừng si tâm hoang tưởng nữa, đừng lãng phí tâm sức nữa!
Trần Tín nhìn cô ta cười, nhưng có thể cảm nhận được cô ta đang thương tâm.
Sau khi trầm mặc hai giây, anh nói: “Cô cũng nói rồi đó, trong lòng cậu Nghê đã có một người, nếu đã hiểu rồi thì hà cớ gì lại không theo đuổi hạnh phúc khác cho mình? Cũng giống như Duyên Duyên, nó lần đầu xuất cung, tình đầu chớm nở lại yêu cậu Nghê. Trước đây tôi không biết trong lòng cậu Nghê đã có người, còn tưởng nếu như cậu ấy nghiêm túc đối với Duyên Duyên, tôi sẽ cật lực thúc đẩy. Nhưng mà bây giờ xem ra, trong lòng cậu Nghê có một người, còn có người bạn gái là cô, còn đi tìm Duyên Duyên, chính cậu ấy không đúng rồi.”
Thanh Ninh đột nhiên buông anh ra.
Cô cảm thấy giữa hai người tuy cách rất gần nhưng căn bản là gà nói chuyện với vịt.
Mà tất cả những thứ này đều là cô tự tìm thôi, không phải sao?
Cho dù có phải là tỏ tình với anh hay không, đáp án anh cũng đã cho cô rõ ràng rồi.
“Anh, ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Được.”