Nghê Chiến đột nhiên nũng nịu.
Cái bộ dạng này, trước đây anh chỉ làm qua ở trước mặt ông bà nội, còn có cô và Bệ hạ.
Anh đáng thương tội nghiệp mà nhìn Cố Duyên, giống như là chịu uỷ khuất gì lớn lắm vậy. Tuấn lãng như thế, cái bộ dạng này đương nhiên là Cố Duyên không thể chịu nổi rồi.
Cô vội vàng đứng lên, đỡ lấy cánh tay anh dùng sức kéo anh: “Cậu Nghê, cậu vẫn ổn chứ, có cần tôi kêu anh cả và chị dâu ra xem không?”
Nghê Chiến chuyển một chút trọng tâm cơ thể sang người của Cố Duyên.
Anh thật sự là tê chân rồi.
Nếu đổi lại là lão hồ ly Lăng Ngạo đó, thì đương nhiên là giả!
Hai chân hoàn toàn tê đến không còn tri giác, nghĩ xem anh đã được sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, có khi nào mà ngồi xổm trước mặt ai nói chuyện lâu như vậy đâu chứ?
Nửa dựa vào sức lực của Cố Duyên, nửa ôm lấy ghế sofa, Nghê Chiến hơi hơi bò lên một chút rồi ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, Cố Duyên nhanh chóng duỗi thẳng chân anh ra, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn vỗ vỗ đập đập lên chân anh, giúp anh khí huyết lưu thông.
Vành tai của Nghê Chiến chợt đỏ bừng, cảm thấy mất mặt, đồng thời nhìn Cố Duyên quan tâm mình như vậy, anh cảm thấy rất ấm áp.
Trong thế giới nhỏ bé này, không ai nói chuyện.
Nghê Chiến lặng lẽ nhìn cô, nhìn bộ dạng cô tận tâm tận lực vì mình, đôi mắt sáng ngời cũng trở nên long lanh rực rỡ.
Nhìn thấy trên trán cô mang máng có chút mồ hôi, anh lập tức kéo lấy tay cô: “Được rồi, không tê nữa.”
Cố Duyên đỏ mặt, nhưng cũng không có rút bàn tay bị anh nắm lại.
Bởi vì trong lòng cô cũng nguyện ý.
Lông mi khẽ run lên, giống như một tấm điện tâm đồ sống động nhất, khiến trái tim rối như tờ vò của cô đều hiện ra hết ở trước mắt anh.
Nghê Chiến đứng dậy.
Sau khi bóng dáng cao lớn tiến gần cô, giống như là một cái cây lớn bao bọc lấy cô trong bóng cây của chính mình vậy.
Vươn cánh tay ra, Nghê Chiến nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cơ thể Cố Duyên lúc đầu chợt cứng đờ, nhưng sau khi Nghê Chiến ôm cô thì cũng không có động tác gì khác nữa, anh yên tĩnh lịch sự như một quý ông, cằm chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, cũng không có động đậy gì, sợ kinh động đến cô, cũng sợ kinh động đến thời khắc yên tĩnh này.
Cách lớp quần áo mùa hè mỏng manh, Cố Duyên có thể nghe rõ nhịp tim của anh.
Một đôi tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, không phải cố ý, nhưng lại bày ra cái bộ dạng muốn nghênh còn cự, khiến anh mỗi khi rũ mắt nhìn xuống cô, trong lòng đều ngứa ngáy.
Qua một hồi, anh nhàn nhạt mở miệng: “Duyên Duyên, đợi sau khi tiệm trang sức khai trương, việc kinh doanh đi vào quỹ đạo, chúng ta giành vài ngày đến thủ đô một chuyến đi.”
Cố Duyên ngước mắt lên nhìn anh, nhìn màu hổ phách liễm diễm đó, cô liền hoảng loạn mà tránh đi, nhỏ tiếng hỏi: “Đến thủ đô, làm gì?”
“Chính thức đến thăm hỏi Phú Nhất đại nhân một lát. Tuy nói trước đây đều có quen biết, nhưng mà…bây giờ anh muốn hẹn hò với em, vẫn nên nói với bọn họ một tiếng, anh muốn làm một người bạn trai hợp tiêu chuẩn, không thể thất lễ trước mặt ba mẹ em được. Lỡ như sau này Phú Nhất đại nhân chê anh không hiểu chuyện, lúc bàn chuyện kết hôn, không đồng ý gả em cho anh, vậy anh biết đi đâu khóc đây?”
Thanh âm của anh rất dịu dàng, vừa nói, vừa khẽ mỉm cười giống như là cố ý chọc cô vui.
Cũng không biết lúc Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ở bên nhau có cảnh tượng như thế nào. Nhưng Nghê Chiến cảm thấy, trong xương cốt của anh cũng có chút thói hư tật xấu, ví dụ, anh thích nhìn bộ dạng cô đỏ mặt, rõ ràng biết là cô sẽ ngượng ngùng, nhưng vì để thưởng thức sự e thẹn mà chỉ có thiếu nữ mới có đó, anh vẫn cố ý chọc cô.
“Duyên Duyên, đợi thăm hỏi Phú Nhất đại nhân xong, vào lễ Giáng sinh anh sẽ đưa em đến Ý gặp ba mẹ của anh!”
Cố Duyên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh: “Bọn họ đều là những người nhìn nhiều biết rộng, nhất định sẽ giống như mợ chủ, đã đi qua nhiều nước rồi đúng không? Tôi…tôi tuy cũng 18 tuổi giống như mợ chủ, nhưng từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cung đình, không có đi qua nơi khác. Ngay cả mặc quần áo ăn vận trang điểm đều là mợ chủ đưa tôi đi dạo phố…Tôi, ba mẹ của anh có khi nào sẽ chê tôi quá quê mùa không?”
Lần này xuất cung, Cố Duyên cảm thấy thế giới thật sự rất lớn.
Nghê Chiến trong thế giới phồn hoa, càng khiến cho cô cảm thấy “Gặp được người này lỡ cả đời, không gặp người này cả đời đều lỡ.”
Đôi mắt của anh, ẩn giấu những tia pháo hoa lộng lẫy, chỉ cần nhìn kỹ một chút liền đủ khiến cho cô ý loạn tình mê.
Nhìn cô thật kỹ, nhìn cái miệng nhỏ mở ra đóng lại khi nói chuyện của cô, Nghê Chiến đột nhiên cười lên: “Thì ra ôm một cô gái trong lòng mình chính là cảm giác như vậy. Anh là lần đầu tiên cảm nhận a.”
Cho dù Thanh Ninh là em gái của anh, anh cũng chưa từng ôm qua cô ta.
Ngay cả khi còn nhỏ.
Khuôn mặt của Cố Duyên càng đỏ hơn, cô cũng là đầu tiên bị đàn ông ôm vào lòng.
Nghê Chiến lại nói: “Tính cách của mẹ anh trái ngược với tư tưởng chủ đạo, chỉ có ba của anh mới có thể xử lý thôi! Nhưng, bọn họ đều rất tôn trọng người mà con cái thích, em yên tâm là được rồi, chỉ cần anh thích, ba mẹ của anh đều thích!”
Nghê Chiến cứ như vậy mà ôm cô, nói cho cô nghe về phong thổ nhân tình của Ý, nói về những chuyện có ý nghĩa mà anh đã trải qua vào mỗi lần anh đi Ý.
Nói mãi nói mãi, thời gian bất tri bất giác qua đi.
Cố Duyên cảm thấy anh đây là đang kể chuyện cổ tích buổi tối cho cô nghe, nhưng mà thanh âm của anh sao lại dễ nghe như vậy chứ?
Nhịn không được mà ngáp nhẹ một cái, vòng tay của anh lại ấm áp mà thoải mái, mí mắt từng chút từng chút một sụp xuống, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Khi Nghê Chiến phát hiện cô vậy mà lại đứng ngủ trong lòng của anh, thực là nhịn không được mà buồn cười.
Bất lực mà thở dài, thở dài, lại thở dài.
Anh không nỡ kêu cô dậy, khom người xuống rất thương yêu mà để lại một nụ hôn trên trán của cô, trực tiếp bế ngang cô dậy.
“Trần An!”
Anh khẽ gọi một câu.
Quả nhiên, Trần An rất nhanh đã từ phòng ngủ đi ra: “Cậu Nghê.”
“Cô ấy ngủ rồi, anh mở cửa giúp tôi, tôi đặt cô ấy lên giường.”
“Được.”
Trần An đi tới phòng của Cố Duyên, bật đèn lên, Nghê Chiến đi tới nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lấy tấm chăn nhỏ đắp lên người cô.
Anh nâng chân cô lên, Trần An khẽ kinh ngạc, tiến lên trước nói: “Cậu Nghê, để tôi.”
Nghê Chiến lắc lắc đầu, đích thân cởi dép cho cô, rồi lại nhét chân của cô vào trong chăn.
Quay người đứng dậy, anh nhìn sâu vào cô một cái, ai oán mà nói nhỏ: “Thật là, cũng không có nói là đồng ý làm bạn gái anh hay không nữa mà đã ngủ như vậy rồi.”
Trần An khẽ cười một cái, không có tỏ thái độ gì.
Nghê Chiến hít sâu một hơi: “Đi thôi, để lại cho cô ấy một ngọn đèn nhỏ.”
“Vâng.”
Rất nhanh, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một cục tròn nhỏ đang ngủ say.
Nghê Chiến vừa định lên lầu thì nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp, là từ trong sảnh phụ nhỏ trên tầng hai truyền tới.
Chỗ đó, không phải là phòng mèo sao?
Nghê Chiến lúc này mới nhớ ra, anh bảo Trần Tín đưa Thanh Ninh lên đó, còn nói chưa đến một tiếng thì không được thả Thanh Ninh ra. Vậy tiếng khóc đó là của Thanh Ninh sao?
Sắc mặt căng cứng, anh vội vàng lặng lẽ tiến gần.