Hôn Là Nghiện

Chương 217: Trừng mắt




Nghe Tống Vĩnh Nhi nói như thế, Cố Duyên bật cười.

“Mợ chủ, làm gì mà được như cô nói chứ, bởi vì cô thích tôi cho nên mới cảm thấy người khác ít ưu điểm.”

“Tôi nói thật mà.” Tống Vĩnh Nhi thấy cô cười, cũng yên tâm, nói tiếp: “Hơn nữa, cô còn là Thượng Tư chính tứ phẩm kia, còn cô ta sao, sau này cô ta có ăn hiếp cô, cô cứ việc lấy thân phận Thương Tư chính tứ phẩm ra bắt cô ta hành lễ với cô! Đây chính là pháp luật của Ninh Quốc, nhà cô ta có giỏi cỡ nào thì cô ta cũng chỉ là dân thường mà thôi! Dám trái pháp luật à?”

Cố Duyên lắc đầu: “Tôi được phu nhân Nguyệt Nha dẫn ra ngoài, vẫn đi theo bà làm việc, lần đầu tiên tôi ra cung, trước khi đi phụ thân của tôi đã đặc biệt căn dặn tôi không được kiếm chuyện, làm xấu danh dự của phu nhân Nguyệt Nha. Cho nên, mợ chủ, tôi không thể lấy quyền thế đè người được.”

“Cô cũng tử tế quá rồi đó?”

“Hơn nữa, cô Thanh Ninh là bạn gái của cậu Nghê Chiến, đến lúc đó cậu Nghê Chiến sẽ khó xử. Nếu cậu Nghê Chiến khó xử, sau đó nói cho phu nhân Nguyệt Nha thì tôi cũng không dễ ăn nói, chỉ sợ cũng sẽ làm cho phu nhân khó xử theo. Nói đến cùng thì họ là người một nhà, có chuyện gì thì chỉ cần đóng cửa lại, ăn chung một bữa cơm, trò chuyện vui vẻ là giải quyết được, mà tôi dù sao cũng chỉ là người ngoài, không cần thiết tranh giành cái gì. Có chuyện ấm ức gì thì ráng nhịn một chút, mọi người hòa thuận bỏ qua cho nhau.”

Cố Duyên nghiêm túc nhìn Tống Vĩnh Nhi, sợ bị ép mình phải dùng quyền thế đè người.

Mà cô ấy thế này lại làm cho Tống Vĩnh Nhi suy nghĩ: Nghê Chiến là một cậu ấm, gặp được rất nhiều gái đẹp có phong cách khác nhau cũng không động lòng, rốt cuộc là thích kiểu gì chứ? Cố Duyên dịu dàng ngoan ngoãn như thế, biết suy nghĩ cho người khác, dù sao cũng có hơi truyền thống, rốt cuộc có lọt được vào mắt xanh của anh ta không?

Nhớ lại lúc trước hình như Nghê Chiến cũng có đối xử đặc biệt với Cố Duyên, nhưng mà, chút đặc biệt này có liên quan gì đến tình yêu hay không thì cũng không nói rõ được!

Haizz!

Có trời mới biết được Tống Vĩnh Nhi muốn nói cho Cố Duyên biết rằng: “Thanh Ninh thích anh hai của cô!” đến mức nào!

Nhưng mà cô không thể nói.

Ngay cả Lăng Ngạo bao nhiêu năm như thế cũng chưa nói.

Cô biết, chuyện tình cảm nên để cho người trong cuộc tự mình quyết định, đúng hay sai, tự bọn họ chịu trách nhiệm, người ngoài không cần cho bất cứ ý kiến gì cả.

Một tiếng sau, bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tống Vĩnh Nhi đi ra mở cửa, thấy Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt nhìn cô: “Xuống thôi, bọn Chiến về rồi.”

“Được thôi.”

Tống Vĩnh Nhi quay đầu nhìn Cố Duyên, nói: “Duyên Duyên, xuống thôi.”

Cố Duyên mất tự nhiên nói: “Hai người xuống trước đi, tôi ở đây chăm Trân Trân!”

Tình huống lúc nãy quá ngại ngùng, cô ở lại thấy Nghê Chiến lại càng lúng túng, cô cũng rất sợ Thanh Ninh, cảm thấy người phụ nữ như thế không chọc vào được, nên trốn thôi.

Lăng Ngạo trầm thấp nói: “Nữ quan chính tứ phẩm chăm một con mèo, đúng là đại tài tiểu dụng. Hơn nữa sắp sửa đến bữa tối, nếu em không xuống, nhóm Thi Văn cũng sẽ ở phòng bếp nhỏ chờ em.”

Nếu là Khúc Thi Văn nấu cơm, sẽ luôn làm đồ ăn cho nhà họ Trần, cầm vào phòng cho khách để ăn.

Chủ nhân ăn ở bên ngoài, bọn họ ăn ở trong.

Nếu như Đậu Đậu có ở nhà, con nít nhanh đói, thường đòi ăn, hoặc là nếu bọn họ muốn ăn khuya này nọ, Khúc Thi Văn cũng sẽ nấu trong phòng bếp nhỏ.

Cố Duyên biết anh trai và chị dâu rất thương cô, chắc chắn sẽ chờ cô xuống ăn cùng.

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bước ra ngoài: “Vậy, cùng đi xuống thôi!”

Mấy người đi xuống thang máy, Tống Vĩnh Nhi vẫn cứ luôn lo lắng nhìn Cố Duyên, Lăng Ngạo nhìn thoáng qua rồi khẽ thở dài.

Đợi ba người vào thang máy rồi, lúc này Lăng Ngạo mới nắm tay Tống Vĩnh Nhi nhỏ giọng hời hợt nói: “Thanh Ninh đúng là có hơi quậy phá. Nhưng mà nể mặt cô ấy là em họ của anh và Chiến, bao dung cô ta một chút nhé!”

“Cái gì?”

“Hả?”

Tống Vĩnh Nhi và Cố Duyên gần như đồng thời kinh ngạc hỏi, quay sang nhìn Lăng Ngạo.

Đôi mắt sâu thẳm kia vẫn cứ nhìn chằm chằm lên mặt người phụ nữ mà anh yêu thương: “Thanh Ninh là cháu em gái ruột của ông ngoại anh, đừng quên, ông ngoại của anh cũng là ông nội của Chiến.”

Nói cách khác, không chỉ Thanh Ninh không thể có chuyện gì với Lăng Ngạo, cô cũng không thể có chuyện gì với Nghê Chiến được!

Cửa thang máy mở ra, Tống Vĩnh Nhi vẻ mặt phức tạp đẩy Lăng Ngạo ra ngoài.

Thanh Ninh à Thanh Ninh, cái con nhóc này cũng quậy phá thật, gây thù với mấy ông anh họ và chị dâu hết rồi!

Nhưng mà, vậy Cố Duyên cũng nên vui rồi chứ?

Tống Vĩnh Nhi liếc qua, chỉ thấy Cố Duyên cứ cúi gằm mặt, lúc bước ngang qua phòng khách thì đi nhanh hơn.

Lúc này Nghê Chiến đang đứng ở ngay cầu thang xoắn ốc, thấy Cố Duyên bước ra khỏi thang máy rồi vòng qua phòng khách, sắp đi ngang qua anh, nhưng lại không thèm nhìn anh lần nào hết!

Nghê Chiến vừa mới đi chụp X quang, không bị trật khớp, chỉ là trong lúc đụng mạnh, bị xê dịch một chút nên mới đau thôi.

Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho anh, cố định nẹp lại lần nữa, rồi lại băng bó kỹ hơn.

Bởi vì thân phận của anh quá cao quý, bác sĩ nhất định bắt anh nhập viện một đêm, chuẩn bị tiêm thuốc giảm sưng cho anh, sợ hôm nay bị đụng trúng, mấy tiếng sau ngón tay lại sưng lên. Giống như bình thường khi bị trật chân, lúc đó chỉ bị đau một chút, sáng hôm sau mới phát hiện ra nó sưng phù lên.

Nhưng mà Nghê Chiến lại cảm thấy rất phiền!

Không thể nói là vì sao, trong đầu anh cứ hiện lên vẻ mặt tủi thân tái nhợt của Cố Duyên, anh chỉ bảo bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt, rồi nhanh chóng chạy trở về.

Bây giờ thì hay rồi, anh vào tới nơi không thấy người đâu, cuối cùng cũng gặp được, cô lại tránh anh như tránh ôn thần!

Nghê Chiến mặt mũi đen sì!

Đen đến ghê người!

Lúc Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo lại, Nghê Chiến còn đang trừng mắt nhìn về phía Cố Duyên vừa đi mất!

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông thông báo trong nhà, mọi người quay đầu lại thì thấy Thanh Ninh đang ngồi trên sofa nói với loa: “Trần Tín, tôi muốn ăn quýt!”

Trần Tín nhanh chóng chạy ra, cầm mấy quả quýt đặt vào mâm trái cây.

Thanh Ninh lại nói: “Lột cho tôi.”

Trần Tín mặt không chút biểu cảm lột vỏ, động tác cứng đờ, lột xong thì đặt trước mặt cô, cô lại nói: “Ừm, lấy cho tôi bình nước táo.”

Trần Tín liếc xéo cô, im lặng không nói tiếng nào đứng dậy lấy cho cô.

Cô lại nói: “Trần Tín, đổi kênh khác cho tôi!”

Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, lại nhìn Nghê Chiến, nói: “Anh có thấy cảnh này rất quen không?”

Nghê Chiến sững sờ.

Tống Vĩnh Nhi lại nhỏ giọng nói: “Tôi nói nè, rốt cuộc các anh muốn thế nào, thích thì thích, sao lại không chịu nói thẳng ra chứ? Giày vò đến nước này, vui lắm à?”

Nghê Chiến: “…”

Đúng lúc này, Cố Duyên lại ra khỏi phòng, cô đi thẳng vào phòng bếp, chuẩn bị dọn bàn ăn giúp Khúc Thi Văn.

Lúc đi ngang qua ba người Tống Vĩnh Nhi, cô dừng lại, cung kính chào hỏi: “Cậu Tư, mợ chủ, cậu Nghê.”

Chào hỏi xong, cô tiếp tục đi.

Nghê Chiến cuối cùng cũng nhịn không được: “Chờ chút đã!”