Cả thế giới đều yên lặng!
Còn cô gái mặc đầm hồng kia bỗng đờ ra, sắc mặt trắng bệch ôm bó hoa đứng tít đằng xa, ánh mắt mọi người đều dồn về phía cô, cảm giác này…
Thanh Ninh không muốn buông tha cô ấy, bước đến, nhìn chằm chằm cô ấy rồi nghiêm túc hỏi: “Cô thích Nghê Chiến, đúng không?”
Cố Duyên bị dọa sợ lùi về phía sau, mắt đảo liên hồi rồi đột nhiên nhét bó hoa vào ngực Thanh Ninh, cũng không dám nhìn bất cứ người nào, lưỡi líu lại nói: “Tôi, tôi chỉ là thấy hoa của cô rớt nên nhặt lên giúp cô thôi, cô đừng… đừng có hiểu lầm!”
“Lúc nãy không phải cô đang ghen tôi với Trần Tín! Mà là đang ghen tôi với Nghê Chiến!”
Thanh Ninh nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô gái, sau khi chắc chắn rồi thì nhìn mọi người xung quanh: “Tôi nói mà, cô ấy đang ghen! Chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại thích Nghê Chiến!”
“Không không không, cô đừng hiểu lầm, tôi…” Cố Duyên nói, môi cũng dần tái đi.
Thanh Ninh lại nhìn sang, vẻ mặt tiếc nuối: “Cô có ngốc hay không chứ, sao Nghê Chiến có thể thích cô được, mấy năm nay không biết có bao nhiêu phụ nữ lì lợm la liếm dâng mình cho anh ta, nhưng mà đến bây giờ anh ta vẫn còn là trai tơ kìa! Cô dựa vào cái gì mà đi so với những người phụ nữ kia chứ? Cô có biết không hả?”
“Đủ rồi!”
Tống Vĩnh Nhi che chắn Cố Duyên ở phía sau, vẻ mặt lạnh băng nói với Thanh Ninh: “Cô Thanh Ninh, dù sao cô cũng là khách, người trong Tử Vi Cung của tôi còn chưa đến phiên cô dạy đâu! Nếu như cô còn muốn tiếp tục ở đây, tôi hoan nghênh, nhưng cũng xin cô nhớ rõ thân phận của cô hiện giờ chỉ là khách đến ở nhờ thôi!”
“Cô!” Thanh Ninh không biết nói gì nữa.
Cô chẳng qua chỉ muốn chứng minh phân tích lúc nãy của mình là đúng thôi mà!
Tống Vĩnh Nhi lại nhìn Trần Tín rồi nói với Thanh Ninh: “Cô không có việc gì bày trò làm loạn à! Cô nói Duyên Duyên làm bộ giả vờ ra vẻ, còn cô thì sao? Chỉ e là chỉ có hơn chứ không kém!”
Thanh Ninh bực bội mấp máy môi, định nói gì thì Tống Vĩnh Nhi đã bước đến cạnh cô, cúi đầu nói khẽ: “Đây là lần đầu tiên Duyên Duyên yêu, tự nhiên biểu lộ, cô cho rằng người ta cũng mặt dày như cô à? Cô cứ quậy tiếp đi, không có chuyện thì kiếm chuyện, tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ chết!”
Nói xong, Tống Vĩnh Nhi ôm Cố Duyên, lại trừng mắt nhìn Nghê Chiến.
Lại phát hiện Nghê Chiến không thèm nhìn cô, mà lại mặt mày hoảng sợ nhìn chằm chằm Cố Duyên, giống như vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Tống Vĩnh Nhi cũng không thèm nói gì với ai nữa, trực tiếp kéo Cố Duyên lên lầu, vừa đi vừa nói: “Duyên Duyên của chúng ta đã nói là hiểu lầm rồi, mọi người đừng nghĩ mãi vấn đề này nữa!”
Một cô gái trẻ bị vạch trần tâm sự trước mặt mọi người theo cách này, sao có thể không đau lòng được chứ?
Đặc biệt là còn ngay trước mặt người thân, người yêu, lại bị “tình địch” công khai ra, còn bị “tình địch” cười nhạo hỏi cô có bị ngu không trước mặt mọi người.
Chuyện thế này, mặc kệ là ai, cứ để người đó thử, không khóc mới lạ đó.
Tống Vĩnh Nhi cũng không biết Nghê Chiến có ý thế nào, vì thể diện của Cố Duyên, cô đành phải dẫn Cố Duyên đi ngay, đồng thời nhấn mạnh rằng tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Trần Tín nhìn theo bóng lưng Tống Vĩnh Nhi kéo em gái mình đi với ánh mắt biết ơn.
Lúc lấy lại tinh thần, anh lạnh nhạt nhìn Thanh Ninh, nói với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, tôi đi chuẩn bị xe đưa anh đi bệnh viện.”
Anh hoàn toàn không muốn ở chung một phòng với Thanh Ninh nữa, trước khi rời đi thì nhìn Trần An nói: “Anh hai, Duyên Duyên ở trên lầu, anh chăm sóc em ấy một chút.”
Lỡ anh chở Nghê Chiến đi bệnh viện, nhưng em gái lại bị Thanh Ninh ăn hiếp, đây cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Trần An gật đầu: “Anh biết rồi.”
Thanh Ninh đặt bó hoa lên bàn trà, xoay người đỡ Nghê Chiến, tay cô còn chưa kịp đụng vào người anh thì Nghê Chiến đã ghét bỏ tránh đi.
“Anh làm gì? Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Cô bệnh à? Hạ Thanh Ninh, xin cô lập tức rời khỏi nơi này được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô nữa!”
“Anh đuổi tôi đúng không? Anh có tin tôi lập tức gọi điện thoại cho ông nội anh, để ông nội mắng anh một trận không hả?”
“Cô! Cô đúng là không chịu nói lý!”
Nghê Chiến bất đắc dĩ để cô đỡ đi ra sân, Trần Tín khẽ nhíu mày, xoay người rời đi.
Trần An nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, khẽ thở dài, ánh mắt ấm áp nhìn vợ mình: “Mấy năm nay em ở nhà họ Nghê học tập cùng với Trang Tuyết từng gặp cô Thanh Ninh này lần nào chứ? Có phải cô ta và cậu Nghê đã được ông cụ Nghê đính hôn từ khi còn bé không?”
Khúc Thi Văn lắc đầu: “Bọn em ở sân sau học tập, sân trước là nơi các chủ nhân ở. Em không biết việc đính hôn từ bé này, nhưng mà năm nào lúc nghỉ đông và nghỉ hè cô Thanh Ninh đều đến nhà họ Nghê. Người hầu của nhà họ Nghê cũng rất cung kính với cô ta, bà Nghê cũng rất yêu thương cô ta.”
“Lúc nãy nghe cậu Nghê gọi cô ấy là Hạ Thanh Ninh?” Trần An nhắc nhở cô.
Khúc Thi Văn cũng không rõ lắm: “Em cũng không biết quá nhiều về họ hàng của nhà chủ, không biết bọn họ có người thân nào họ Hạ không nữa.”
Trần An hơi mỉm cười, kéo tay cô nói: “Bữa tối chuẩn bị thế nào rồi? Anh giúp em!”
Trên lầu.
Tống Vĩnh Nhi kéo Cố Duyên lên phòng khách lầu hai.
Người giúp việc đang chăm sóc Trân Trân thấy hai người đến lập tức đứng dậy tránh sang một bên: “Mợ chủ, thượng tư đại nhân.”
Tống Vĩnh Nhi có hơi ngượng, cô chỉ mới đăng ký kết hôn với Lăng Ngạo, mà sao tất cả mọi người trong nhà đều đã biết hết vậy chứ?
Cố Duyên lại xua tay nói: “Đây cũng không phải trong cung, không cần gọi tôi là đại nhân.”
Người giúp việc lui xuống, Tống Vĩnh Nhi ôm Trân Trân, ra hiệu bảo Cố Duyên ngồi xuống bệ cửa sổ cùng cô, Trân Trân trắng trẻo mềm mại, ôm trong tay cực kỳ thích, nó còn lè lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay Tống Vĩnh Nhi, cô có thể cảm nhận được rõ ràng gai ngược trên đầu lưỡi nói.
Nhóc con này lớn hơn rồi, mập múp, cực kỳ đáng yêu.
“Thật ra tôi cũng không thích Thanh Ninh.” Tống Vĩnh Nhi mở miệng nói: “Cô ta vừa đến đã làm tôi hiểu lầm nhà bác cả, lại làm cô đau lòng, làm anh Chiến cảm thấy xấu hổ. Chuyện của mình thì không xử lý tốt, không đánh trúng điểm yếu, lại cứ đánh gãy hết hoa thơm cỏ lạ xung quanh, đúng là rất biết cách chuốc lấy thù hằn mà!”
Cố Duyên cúi mắt, không nói gì.
Cô rất rõ thân phận của mình, đương nhiên không dám có ý kiến gì về cô Thanh Ninh rồi.
Tống Vĩnh Nhi cẩn thận liếc mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy đảo quanh, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lại nói: “Nhưng mà, mỗi người cũng có điểm tốt riêng, tuy là Thanh Ninh không được nhiều người thích lắm, nhưng tính tình ngay thẳng, chính trực, không mưu mô, không cố ý hãm hại người khác, nếu như hợp ý, sẽ coi người đó như anh em chí cốt.”
Cố Duyên gật đầu: “Cô ta… đương nhiên là có điểm tốt riêng.”
Nếu không, sao Nghê Chiến lại thích cô ta, làm bạn trai của cô ta chứ?
Tống Vĩnh Nhi nhìn Cố Duyên cười nói: “Nhưng mà Duyên Duyên của chúng ta cũng rất tốt mà. Cho dù trong lòng rất đau khổ những cũng sẽ không nói xấu người khác nửa lời. Duyên Duyên của chúng ta có nhiều ưu điểm như thế, lại rất ít khuyết điểm, mà Thanh Ninh thì chỉ có chút xíu ưu điểm, khuyết điểm lại đầy một đống!”